Chương 17: Kết luận bất ngờ
Sau khi đưa Hà Thanh trở về nhà trọ, Mạc Hiểu Hy nhanh chóng đến phòng làm việc tại cục pháp y thành phố, dọc đường không quên mua cho mình một ly café nóng hổi. Từ lúc nhận công việc này, trước khi bắt đầu một thứ gì đó, anh lại phải nạp chút cafein để lấy tập trung.
Cục pháp y là một nơi lạnh lẽo, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cứ cách vài ngày họ lại tiếp nhận một vài ca tử vong chuyển đến, từ những vụ đột tử, tai nạn bình thường cho đến các trường hợp nặng hơn như thi thể bị phân hủy, cắt nát hay vô vàn lí do đáng sợ khác.
Nhiều lúc, nhân viên trong sở phải tận tay thu gom từng mảnh thân người tại hiện trường, mùi hôi thối kinh khủng cứ xộc lên ám ảnh tất cả những người có mặt ở đó.
Mạc Hiểu Hy biết công việc của một bác sỹ pháp y chông gai như thế nào, nhưng anh hoàn toàn không hối hận. Ra trường với tấm bằng loại ưu, chưa đầy hai tháng sau khi cầm lấy giấy chứng nhận chuyên môn nâng cao, Hiểu Hy trẻ tuổi dễ dàng xin vào sở pháp y thành phố. Về sau, anh xin chuyển đến Hàng Châu để nâng cao hơn một số nghiệp vụ và đó cũng là khoảng thời gian kinh hoàng Hà Thanh gặp tai nạn.
Bất quá thời gian có chút sai lệch, Mạc Hiểu Hy trước khi chuyển công tác có ra nước ngoài tập huấn vài tháng, đến khi trở về thì sự việc đã xảy ra. Đó cũng là chuyện khiến bản thân day dứt mãi, bây giờ Hà Thanh tìm đến, Mạc Hiểu Hy tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể giúp bạn mình tìm lại phần nào kí ức.
Anh chào cô gái xinh đẹp phòng bên cạnh rồi đẩy cửa vào khu vực xét nghiệm phân tích. Việc đầu tiên cần làm là kiểm tra chất cặn trên phiến đá, phân loại tạp chất rồi đối chiếu trong ngân hàng dữ liệu máu xem có thông tin gì về người gặp tai nạn trong khoảng thời gian mấy năm gần đây không… Xem ra, đêm nay sẽ rất dài, Hiểu Hy cầm lấy ly café, nhấp từng ngụm nhỏ.
----------------------------------------------------
Hà Thanh trở về nhà trọ trong làng sau một ngày đầy mệt mỏi. Anh cởϊ áσ ngoài rồi nằm vật ra giường, tay đưa lên vuốt tóc thở dài ngao ngán. Đi xa như vậy, vẫn chưa thấy có gì khác biệt ngoài những manh mối chất chồng hết lớp này đến lớp khác. Hàng loạt ký ức chập chờn cùng suy nghĩ mông lung theo bóng người ẩn hiện tại Linh Ẩn Tự cứ như vậy kéo Hà Thanh từ từ chìm vào giấc ngủ.
-Joel…
Hôm sau Hà Thanh dậy sớm, tắm rửa qua loa rồi thu dọn đồ đạc. Mạc Hiểu Hy nói sẽ đưa anh về nhà cậu ấy cho tiện đường điều tra, bản thân Hà Thanh cũng không có gì bận tâm nên đồng ý lời đề nghị, dù sao thì cả hai suốt thời sinh viên chắc cũng đã tụ tập ngủ chung với nhau không ít lần.
Anh lấy cái điện thoại gọi cho Mạc Hiểu Hy, sợ bạn mình lại như hôm qua mặt trời giữa đỉnh mới chịu mò đến.
-Trời ơi, mới bảy giờ mà! _ Bên kia có tiếng ngái ngủ kèm âm thanh lạo xạo chai lọ.
-Xin lỗi, tôi cứ suy nghĩ mãi về mấy thứ tìm được. Mà đêm qua cậu ngủ muộn lắm à?
-Biết còn hỏi.
-Tìm được gì không?
-Được một ít, chút nữa gặp nhau tớ sẽ nói.
Rồi Mạc Hiểu Hy tắt máy, âm thanh tu tu từ đầu dây bên kia càng làm tâm trạng hồi hộp của Hà Thanh tăng lên. Có vẻ như sự tìm kiếm bấy lâu đã có chút tiến triển, nhưng biết làm gì cho đến lúc cậu ta đến đây? Qua giọng nói uể oải kia, anh biết bạn mình đã phải thức trắng đêm làm việc, chẳng biết còn đủ tỉnh táo mà chạy xe đến đón không nữa.
Bà lão chủ nhà vui vẻ chào Hà Thanh khi anh bước xuống nhà, bà bảo vì anh là bạn của cậu bác sỹ pháp y dễ thương nên tiền trọ sẽ chỉ lấy một nửa, còn dặn trước cây hồng sau nhà rất ngon, khi nào về thành phố nhất định phải ghé qua lấy một ít mang về làm quà. Hà Thanh bị sự nhiệt tình của bà ấy làm mủi lòng, ngượng ngùng gãi đầu đồng ý.
Thế là một già một trẻ cùng nhau nói chuyện, bà lão kể cho chàng trai mấy chuyện linh tinh trong vùng, đôi tay già nua không ngờ vẫn còn khá nhanh nhẹn liên tục châm thêm trà vào ấm. Hà Thanh cứ ngồi nghe như vậy cho đến khi có tiếng gõ cửa, Mạc Hiểu Hy đôi mắt thâm quầng đứng tựa người ở cửa chờ anh.
-Cháu chào bà ạ! _ Hiểu Hy thấy bà lão bước ra liền đứng thẳng, vẻ mặt ngay lập tức tươi roi rói.
“ Cái thằng dở hơi, đúng là già trẻ lớn bé không tha!”. Hà Thanh nhìn bạn mình cảm thán.
Sau đó cả hai chào người phụ nữ già lần cuối rồi lên xe. Vừa ngồi xuống ghế, anh đã lên tiếng hỏi nhưng cậu bạn chỉ lắc đầu. “Kiếm cái gì ăn đã!”
Sau hơn ba mươi phút chạy xe, cuối cùng cũng trở lại với cuộc sống ồn ã đông đúc nơi phố thị - Hàng Châu; Nằm ở vùng đồng bằng châu thổ sông Trường Giang, thủ phủ tỉnh Chiết Giang cách Thượng Hải 180 km về phía Tây Bắc, nơi đây được biết đến như là một trong những thành phố nổi tiếng và thịnh vượng nhất với nhiều cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp cùng du lịch ngày một phát triển.
Mạc Hiểu Hy dọc đường cứ than đói, rằng cả đêm qua chỉ dùng toàn café nên giờ dạ dày không ngừng kêu gào biểu tình. Thế nên khi vừa vào thành phố, anh lập tức tạt ngay vào chỗ ăn quen thuộc, đó là một tiệm lớn nằm ngay mặt tiền với bảng hiệu đen cùng dòng chữ son đỏ uốn lượn.
Cả hai vượt qua đám đông thực khách rồi đi lên tầng hai, cẩn thận chọn một bàn sát góc khá khuất sau tấm bình phong vẽ tranh thủy mặc tiên hạc bay lượn.
-Một thịt lợn kho đông pha, hai súp cá Hàng Châu, nửa đĩa gà ăn mày - nhớ chọn con nào chắc thịt, cơm trắng một thố. _ Mạc Hiểu Hy liến thoắng nói với người phục vụ ăn mặc theo phong cách tiểu nhị thời xưa. _ À, thêm một bình Mai Gia Ô Long Tỉnh nữa!
Mắt Hà Thanh mở lớn, xem ra chuyến đi này ngoài việc tìm hiểu quá khứ còn được thưởng thức thêm mĩ vị Hàng Châu. Lại nhớ đến tối qua quả thật chưa có gì vào bụng, thế là nước miếng không ngừng dâng lên. Anh và Hiểu Hy cứ như vậy hau háu nhìn vào từng khay đồ ăn được mang đến, thật chẳng khác gì hai con ma đói.
Phục vụ quán đầu đội khay gỗ vuông trên có bộ trà cụ cùng bình Mai Gia Ô Long Tỉnh, hai tay cầm theo thức ăn khéo léo đặt từng món xuống. Thịt đông pha xếp hình kim tự tháp mềm ngậy mà không ngấy, súp cá trong chén sóng sánh độc nhất vô nhị, gà ăn mày nhưng sang chảnh được bọc kín trong lá sen rồi nướng chín, khi bóc ra mùi thơm ngào ngạt, vị thanh mát của lá sen cùng chất thịt mềm còn giữ nước hòa quyện bổ sung cho nhau làm vị giác như được kí©h thí©ɧ.
-Dùng trà thông họng đã! _ Mạc Hiểu Hy rót trà vào chén, chất lỏng màu xanh ngọc bích chảy thành dòng thật đẹp mắt.
-À chuyện hôm qua thế nào rồi? _ Hà Thanh hỏi.
-Ưm, thứ để lại trên phiến đá quả thật là máu người, hơn nữa không chỉ có một mà là do nhiều loại máu trộn lẫn. _ Cậu bạn chăm chú gắp một nhúm thịt gà bỏ vào miệng.
-Nhiều là sao? Chẳng lẽ còn thêm người bị thương? Nhiều như vậy không lí nào cảnh sát bỏ qua được, cậu đã kiểm tra kĩ chưa?
-Lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau vài lần xét nghiệm lại thì hoàn toàn có thể chắc chắn. Hơn nữa tớ cũng nghĩ như cậu nên đã gọi điện cho một người bạn bên phòng điều tra, cậu ta nói rằng không có vụ việc nào xảy ra xung quanh phạm vi Linh Ẩn Tự cả.
Hà Thanh im lặng, sợ rằng manh mối lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.
-Thế nhưng không có gì có thể qua mắt tớ, Thanh Nhi ạ!
-Sao cơ?
-Người bạn kia của tớ đã không thành thật. Bởi vì trong hồ sơ dữ liệu của sở pháp y, có ghi lại một vụ gấu tấn công người, tất nhiên là người thân của anh ta không muốn làm to chuyện nên đã yêu cầu xóa hết thông tin chi tiết cũng như nhận dạng nạn nhân.
-Có phải ác linh gì đó nhập gấu mà tăng nhân kia nhắc đến không? _ Hà Thanh bồn chồn, anh đặt chén cơm qua một bên, thân người căng cứng tập trung.
-Ừ, chính là con gấu đó, và cậu đoán xem… tớ thấy gì?
-Nói nhanh đi!
Mạc Hiểu Hy cười, anh dựa người ra phía sau, tay thong dong châm thêm trà rồi đưa lên mũi hít nhẹ, thoải mái nhấp một ngụm. Đôi mắt cong cong thích thú quan sát vẻ mặt Hà Thanh qua làn khói mờ.
-Một nhân viên trong chỗ tớ có sở thích quái dị đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để giữ lại một phần tay con gấu đó… Tất nhiên là bàn tay ấy còn khá nguyên vẹn, móng dính đầy… à, mấy thứ linh tinh sau vụ tấn công đó.
-Ý cậu là… muốn tìm người đó để kiểm tra máu dính trên tay gấu sao?
-Thanh Nhi hiểu rồi đó! _ Hiểu Hy một hơi uống cạn chén trà.