Hành động bên này của họ đã thu hút sự chú ý của đám Triệu Hoành Đồ, đôi mắt đỏ bừng của Úc Hòa An sáng lên, lắp bắp nói: “Anh Vương, sợi dây thừng này thật sự có thể kéo đò về sao? Nó sẽ không bị cắn đứt nữa chứ?”
“Miễn không có chuyện bất ngờ, đương nhiên là không sao.”
Vương Bành Phái trả lời, điệu bộ ‘nếu hướng dẫn viên Bính thích thì cứ đưa cho thôi’, sau đó cười nịnh nọt Bính Cửu: “Chắc hướng dẫn viên Bính cũng cảm nhận được dây thừng chưa bị đứt nhỉ?”
“Ờ.”
Vệ Tuân đáp gọn lỏn, sợi dây thừng này đang rất căng chứ không hề lỏng lẻo và như dài vô tận, tính khoảng cách thì có lẽ con đò đã cập bờ bên kia nhưng trong tay Vệ Tuân vẫn còn dư lại một đoạn kha khá.
“Nhìn xem, đúng chưa?”
Vương Bành Phái nói: “Vua Cáo Bay xác sống đã chết, dù còn nguy hiểm nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.”
“Yên chí đi, không ai trong chúng ta phải chết đâu.”
“Vậy tốt, quá tốt rồi!”
Úc Hòa An lầm bầm một tràng Bồ Tát phù hộ, ánh mắt nhìn Vương Bành Phái không khác gì nhìn Phật Tổ Như Lai. Triệu Hoành Đồ thấy tia sáng chớp lóe trong đôi mắt hắn ta thì bối rối quay đầu đi, thầm mắng ‘Đồ ngốc’.
Tất nhiên không ai trong lữ đội phải chết, bởi người chết không phải là thành viên của lữ đội.
“Úc Hòa Tuệ, mau xuống đò đi!”
Ở bờ bên kia, Miêu Phương Phỉ vội vàng bế quỷ nhi từ tay Hầu Phi Hổ rồi giúp Hầu Phi Hổ xuống đò, cô quay người lại toan đỡ Úc Hòa Tuệ. Giờ đã là 7 giờ 25 rồi, chỉ còn 35 phút nữa là bắt đầu tiệc ba triều nhưng con đò phải quay lại đón bốn người Vương Bành Phái sang đây nên phải mất ít nhất nửa giờ nữa.
Ngay lúc này mọi người đều đang chạy đua với thời gian, không thể lãng phí phút giây nào mà Úc Hòa Tuệ chỉ bọc da bò quanh mình ngồi lì trên đò chứ không chịu bước xuống. Nghe Miêu Phương Phỉ nói đôi mắt cậu ta hơi chớp, sau đó đưa gùi tre đựng quỷ nhi cho cô.
“Úc Hòa Tuệ…”
Miêu Phương Phỉ do dự liếc nhìn Hầu Phi Hổ, thấy anh ta im lặng lắc đầu. Cô hít sâu, vươn tay muốn cầm lấy nhưng Úc Hòa Tuệ lại chưa chịu buông tay.
“Xin hãy bảo vệ anh trai tôi.”
Úc Hòa Tuệ dừng một chút rồi nói tiếp: “Xin hãy bảo vệ anh trai tôi trong hành trình lần này, dưới tình huống không gây nguy hiểm đến tính mạng của mọi người.”
“Cậu…”
Miêu Phương Phi chưa nói hết câu, trong mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
[Tên nhiệm vụ: Yêu cầu của Hồ Tiên (đã chết).]
[Mức độ nhiệm vụ: Độ khó trung cấp.]
[Mô tả nhiệm vụ: Bảo vệ Úc Hòa An, dưới tình huống nguy hiểm đến tính mạng trong hành trình Đắm say Tương Tây.]
[Phần thưởng: Lời chúc phúc của Hồ Tiên.]
Úc Hòa Tuệ nhìn chằm chằm Miêu Phương Phỉ, thấy vẻ mặt của cô chuyển từ ngạc nhiên sang phức tạp, cuối cùng là bình tĩnh.
Sau đó Miêu Phương Phỉ tiếp nhận nhiệm vụ: “Cậu yên tâm.”
Úc Hòa Tuệ nới lỏng tay, đưa gùi tre đựng quỷ nhi cho Miêu Phương Phỉ. Cậu ta nhìn về phía bờ lần cuối, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại không cách nào lên bờ được, tựa như cậu ta đã chết và không thể quay lại thế giới nữa.
Cuối cùng… vẫn làm anh trai thất vọng rồi!
Úc Hòa Tuệ chẳng nhiều lời mà gật đầu với Miêu Phương Phỉ, sau đó xoay người chèo đò về bờ bên kia. Nhìn bóng dáng cậu ta dần khuất trong màn sương, Miêu Phương Phỉ ôm gùi tre khẽ thở dài.
Là một đội trưởng, dù Úc Hòa Tuệ không gửi gắm nhiệm vụ thì cô cũng dốc hết sức bảo vệ các thành viên trong nhóm, nhưng nhận nhiệm vụ sẽ giúp Úc Hòa Tuệ yên lòng hơn.
“Sao cậu ta không xuống đò?”
Thạch Đào khó hiểu, ban nãy hắn còn đang nghĩ ngợi không biết ai sẽ chèo đò đi đón bốn người Vương Bành Phái, mà lần đi này gần như là chết vì đã xài hết hai lượt trên tấm vé rồi. Có lẽ đảm bảo công bằng bọn họ sẽ bốc thăm quyết định ai đi ai ở, hoặc giải quyết bằng vũ lực, kẻ thua phải đi chăng?
Nhưng Thạch Đào đâu ngờ, Úc Hòa Tuệ lại chủ động chèo đò sang đó!
“Cậu ta không thể xuống đò.”
Hầu Phi Hổ coi như hiểu. Nếu sợi dây thừng buộc vào đuôi đò chưa đứt, bốn người Vương Bành Phái có thể kéo đò về mà không cần ai chèo. Dòng sông bình thường nếu muốn kéo đò về chỉ bằng sợi dây thừng thì cần một lực rất mạnh nhưng khe Tang Hồn đâu giống bình thường, dù lực tác động mạnh hay yếu thì tốc độ của con đò đều như nhau.
Theo lý chỉ cần một lực kéo nhỏ, con đò sẽ trôi về với tốc độ bình thường. Úc Hòa Tuệ không xuống đò, hẳn là do cậu ta không thể xuống đò.
Cậu ta bị mắc kẹt ở nơi đây.
“Không tham gia tiệc ba triều luôn à?”
Lâm Hi căng thẳng cắn móng tay, cả người ngập trong cảm xúc lo lắng: “Chẳng phải nhiệm vụ là tham gia tiệc ba triều sao, ngộ nhỡ bờ bên kia mới đúng thì phải làm sao bây giờ?”
Từ đây đến 8 giờ chỉ còn một ít thời gian, Lâm Hi càng nghĩ càng lo lắng, nghi ngờ lung tung không biết bờ bên nào mới là lựa chọn chính xác.
“Dĩ nhiên phải tham gia tiệc ba triều.”
Miêu Phương Phỉ nghiêm giọng nói: “Nhưng tiệc tổ chức bên kia, chưa chắc là tiệc ba triều.”
Lâm Hi vặn lại: “Tiệc ba triều được tổ chức ở bờ khe Tang Hồn…”
“Nó không nói bên nào cả.”
Hầu Phi Hổ bình tĩnh, ánh mắt tối tăm: “Bữa tiệc được tổ chức bên thôn Thiết Bích là tiệc thai nhi.”
Quá khứ lặp lại, thôn Thiết Bích tổ chức tiệc thai nhi linh đình để mời khách khứa từ khắp nơi.
Người ở lại bên đó, chắc chắn sẽ nhận lãnh một kết cục chết chóc.
“Con đò đã bị rỉ.”
Hiện tại, Hầu Phi Hổ càng lo lắng cho bốn người Triệu Hoành Đồ: “Mặc dù lũ cá piranha không tấn công trong chuyến này, nhưng con đò đã bị nứt ba đường dài cỡ một lóng tay. Tôi đã dùng khẩu trang bịt kín nên chắc tạm ổn, chỉ là không biết gắng gượng được bao lâu.”
Có lẽ khe Tang Hồn không bị tấn công là nhờ Úc Hòa Tuệ, nhưng dù vậy con đò vẫn rạn nứt, dường như càng gần điểm cuối mức độ thì hư hỏng của con đò càng nghiêm trọng.
Mà con đò chở tận bốn người lớn trong chuyến cuối, Hầu Phi Hổ dằn lòng chẳng đặng mà lo lắng bất an.
“Có hướng dẫn viên Bính mà, không sao đâu.”
Tuy nói thế nhưng Miêu Phương Phỉ cũng thấp thỏm, cô đứng sát bờ kiễng chân mong ngóng như muốn nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc trắng xóa.
“Họ sẽ tới nơi an toàn thôi.”
…
“Đò tới kìa, đò tới kìa!”
Ở bờ bên này, mắt Triệu Hoành Đồ sắc như dao, nhác thấy bóng đò mờ ảo trong màn sương dày đặc thì vui mừng khôn xiết, cũng bởi vậy mà xém chút cậu ta đã bị kẻ địch cắn nát.
“Cẩn thận!”
Hứa Thần ném gùi tre vào thứ đó, tuy chỉ là một cái gùi tre nhẹ tênh nhưng khi đập vào người, nó lại kêu gào thảm thiết như bị lửa thiêu đốt, sau đó chạy tán loạn khắp nơi. Cả người nó tái xanh, bụng tròn như cái trống, chân tay khẳng khiu tựa que củi không chống đỡ được thân thể mà phải bò trên mặt đất với tốc độ cực nhanh.
Cổ tay Triệu Hoành Đồ bị nó cắn trúng, hiện lên dấu răng rớm máu. Cổ họng nó cực kỳ mỏng nhưng hàm răng rất sắc nhọn, y hệt quỷ chết đói trong truyện xưa.
Không lâu sau khi Úc Hòa Tuệ và Hầu Phi Hổ rời đi, tiếng nhạc trống sôi động truyền đến từ thôn Thiết Bích ngày một gần hơn. Trong khu rừng âm u ánh lên những ngọn lửa yếu ớt màu xanh ngọc ảm đạm, tối tăm như ma trơi.
Bữa tiệc sắp bắt đầu nhưng không phải tiệc ba triều, mà là ‘bữa tiệc’ chia canh thai nhi vào năm xưa! Cùng lúc ấy, những đứa trẻ trong gùi tre đều thay da đổi thịt trổ mã thành người lớn nhưng lại mang hình hài ác quỷ, sau đó hung ác rượt đuổi người mà cắn xé. Nhất thời bốn người ở bờ bên này lâm vào tình thế nguy hiểm, xung quanh đều là địch!
May thay trước khi đám lửa ma trơi từ thôn Thiết Bích bay đến, trong rừng chợt vang lên tiếng kêu bén nhọn của chồn hoang, vài bóng đen cao gầy teo hóp của nhóm ‘bà đỡ’ trong lễ tắm ba ngày lại xuất hiện, chẳng biết là thù hay bạn. Bốn người Triệu Hoành Đồ đang tập trung đề phòng, chợt thấy những bóng đen cao gầy đó lao về phía đám lửa ma trơi chặn chúng lại. Nhờ sự giúp đỡ của những bóng đen, bọn họ chỉ cần đối phó với lũ trẻ đột biến thôi!
Ngặt nỗi cái thứ không chết cũng không bị thương này cực kỳ khó đối phó, có cái gùi tre mới gây sát thương được với chúng. Tuy không thể đập chết nhưng miễn cưỡng vẫn chống lại được, nhưng chúng liên tục ép mọi người lùi về phía thôn Thiết Bích.
Đó là lý do Triệu Hoành Đồ kích động khi thấy đò đến, mọi người đồng loạt nhìn ra sông, sắc mặt Úc Hòa An tái nhợt, đôi môi run rẩy: “Tuệ, Tuệ Tuệ…”
Hắn ta hoảng hốt ngó sang Bính Cửu, thấy sợi dây thừng vàng đen trên tay gã chưa đứt, vẫn buộc chặt vào đuôi đò thì đầu óc Úc Hòa An rối như mớ bòng bong. Tại sao, tại sao Tuệ Tuệ lại ở trên đò, tại sao…
“Anh ơi, mau lên đò!”
Ngó thấy tình cảnh nguy hiểm trên bờ, Úc Hòa Tuệ nheo đôi mắt hẹp dài khẽ ‘a’ một tiếng. Vài cái bóng cáo khác lập tức xuất hiện từ hư không, quần nhau với lũ thai nhi đột biến. Bốn người Triệu Hoành Đồ được giải vây vội vàng chớp cơ hội lên đò nhưng Úc Hòa An thì đứng như trời trồng, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Úc Hòa Tuệ.
“Anh Úc, đi thôi.”
Thấy Úc Hòa An không chịu lên đò, Vương Bành Phái đẩy hắn ta một cái nhưng Úc Hòa An cố chấp lui về sau: “Không, con đò chỉ chở được bốn người.”
Chỉ có bốn người mới được quay về, nên Tuệ Tuệ nhất định phải ở trên đò.
Hắn ta thà chết ở đây.
“Anh.”
Đôi mắt Úc Hòa Tuệ lộ vẻ chua xót, cậu ta hiểu ý của Úc Hòa An, nhưng mà…
Úc Hòa Tuệ và Vương Bành Phái nhìn nhau. Vương Bành Phái đành thở dài lẩm bẩm hai từ “Đắc tội”, sau đó thình lình vác Úc Hòa An lên! Hành động của hắn ta khiến mọi người giật cả mình vì Úc Hòa An cũng là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, nào ngờ bị Vương Bành Phái khiêng lên làm ai cũng trố mắt.
“Bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống!”
Úc Hòa An cũng ngơ ngác mấy giây, biết Vương Bành Phái khiêng mình lên đò thì liều mạng giãy giụa. Tuy nhiên Vương Bành Phái lại y hệt một gã hộ pháp, vác Úc Hòa An lên đò dễ như trở bàn tay.
Bỗng dưng Úc Hòa An không giãy nữa, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm không xác định trong không khí mãi đến khi một bàn tay lạnh ngắt đặt trên vai hắn ta.
“Anh ơi.”
“Hu hu, hu hu”
Úc Hòa An bất chợt vùi đầu vào đầu gối khóc thật to, khóc đến độ đau thương cùng cực thở không ra hơi.
Hắn ta đã lên đò nhưng Úc Hòa Tuệ vẫn ở trên đò. Con đò chỉ chở được bốn người với tấm vé còn một lượt về thôi, trừ khi Úc Hòa Tuệ đã không còn sống.
Đến nước này Úc Hòa An không thể tự dối gạt mình được nữa, Úc Hòa Tuệ – đứa em trai mà hắn ta tìm kiếm ròng rã mười năm trời, đã chết thật rồi.
“Anh ơi…”
Giọng Úc Hòa Tuệ đầy nỗi bi thương không biết phải làm sao. Úc Hòa An cảm thấy con đò rung lắc dữ dội bởi những con sóng dữ thì chợt ngừng khóc, hắn ta cắn răng kiềm chế nhưng cổ họng vẫn phát ra tiếng nức nở.
Không được khóc, không được khóc trên khe Tang Hồn!
Úc Hòa An lau mặt nhưng không thể lau đi nước mắt, nhìn cậu em trai ngồi xổm trước mặt mình như một chú cún con dầm mưa, muốn xích lại gần hơn nhưng sợ anh trai buồn thêm nên cứ vậy mà giằng co.
Úc Hòa An ôm em trai vào lòng, vùi đầu vào vai cậu ta, không cầm được nước mắt chảy ngược vào tim. Sức lực và tinh thần của Úc Hòa An sắp kiệt quệ rồi, thoạt nhìn hắn ta như già đi vài tuổi.
Em trai của hắn ta, Tuệ Tuệ, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!
“Mau, mau chèo đò đi!”
Úc Hòa An ngưng khóc nên sóng lớn đã biến mất. Những người trên đò đều bị sóng tạt ướt quần áo, Hứa Thần tháo kính mắt xuống nheo mắt nhìn về phía bờ sông, giọng khẽ run: “Chúng đang xuống nước kìa!”
Lũ trẻ đột biến đã thoát khỏi những bóng cáo và đang lao về phía họ, cơ thể quái dị của chúng vừa rơi xuống sông thì nát ra biến thành hàng ngàn con cá piranha màu trắng bạc với hàm răng sắc nhọn, bơi nhanh về phía đò. Thảo nào lũ cá piranha lại thèm thuồng thai nhi đến thế, té ra chúng là hóa thân của những kẻ đã từng ăn canh thai nhi!
“Đò rời bến, mọi người ngồi cho vững!”
Vương Bành Phái hét to, cầm cây sào tre vung một phát thật mạnh, đúng lúc nương theo con sóng để đò tránh được đợt tập kích đầu tiên của đàn cá piranha. Vệ Tuân cũng nhảy lên đò, hướng dẫn viên không được tính là người liên quan đến nhiệm vụ như Úc Hòa Tuệ, nên những quy tắc rập khuôn đó chẳng có tác dụng gì với cậu.
Tuy giới hạn là bốn, nhưng con đò lắc lư vẫn chở được sáu người trôi về bờ bên kia. Vệ Tuân trông về phía thôn Thiết Bích, thấy bóng dáng đẫm máu của Bình Bình vẫn còn lơ lửng trên bầu không, đôi mắt như đang ngóng về hướng khe Tang Hồn.
Đương nhiên Vệ Tuân biết cô ta không phải nhìn cậu, mà đang nhìn đứa con của mình. Lúc này đã 7 giờ 45, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, thôn Thiết Bích vô cùng náo nhiệt, dường như vô số bóng người từ bốn phía đổ về thôn để chia sẻ bữa tiệc thai nhi.
Chẳng qua không ai biết mình đang dấn thân vào con đường chết, nhưng đây chỉ là cảnh lặp lại của quá khứ.
Vệ Tuân thu lại ánh mắt chẳng mấy thiết tha, tiếp tục nghiền ngẫm sợi dây thừng vàng đen. Vệ Tuân nhớ đến thỏa thuận mà cậu đã ký, rằng bên A phải tự thanh toán các chi phí cần thiết cho đạo cụ và vật phẩm.
Mà hiện tại cậu thấy sợi dây thừng này rất cần thiết, nhưng Vệ Tuân vẫn không nhìn ra được công năng cụ thể của sợi dây thừng. Chẳng biết do cậu chưa gia nhập lữ đội, hay do bây giờ cậu đang là ‘Bính Cửu’ chứ không phải Vệ Tuân.
Nếu vì nguyên nhân thứ hai…
Vệ Tuân lặng lẽ bỏ sợi dây thừng vào túi, hai ngón tay kẹp lấy thẻ tên toan dán vào sợi dây thừng. Nhưng đúng lúc này…
“Con đò đang chìm!”
Triệu Hoành Đồ hoảng hốt kêu lên, lôi đủ thứ đồ từ trong người ra như phát điên hòng nhét vào đáy đò: “Đò bị rỉ!”
Vốn bọn họ đang thấy may mắn vì rời khỏi thôn Thiết Bích là lựa chọn chính xác, giờ lại lo sốt vó. Vương Bành Phái đang chèo đò nên không rảnh tay, Hứa Thần và Triệu Hoành Đồ người thì bịt vết nứt người thì tát nước ra ngoài, nhưng con đò rách bươm vì quá nhiều vết nứt, dù Úc Hòa An có lôi tấm da bò già ra để giúp cũng không ngăn được nước sông tràn vào, dần dần nhấn chìm con đò.
“Khoan hãy hoảng, giờ đã trôi ra giữa sông rồi.”
Vương Bành Phái ước tính khoảng cách, hiểu rõ trong lòng: “Cẩn thận với lũ cá piranha!”
Không có nhiệm vụ nào an toàn tuyệt đối cả, theo tính toán thì con đò sẽ hoàn toàn gãy vụn khi cập bờ hoặc cách bờ một đoạn. Các du khách phải nghĩ cách vào bờ, nếu không muốn bị đàn cá piranha điên cuồng cắn xé.
“Rột!”
Cá đã chui vào đò qua các vết nứt, Hứa Thần và Triệu Hoành Đồ đều bị chúng đớp, máu chảy lênh láng khắp người, nhưng dù con đò bị hỏng thì vẫn bảo vệ được họ, an toàn hơn nhiều so với việc bơi trong nước. Lúc này Hứa Thần và Úc Hòa An đang tát nước trong đò, còn Triệu Hoành Đồ đang gϊếŧ từng con piranha chui vào đò, tuy nhiên những con cá bạc vừa trơn trượt vừa nhỏ xíu, số lượng lại nhiều nên lúc nào cũng có vài con lao tới đớp trúng Hứa Thần và Úc Hòa An.
“Vụt!”
Tiếng gió mạnh vang lên, đám cá piranha lao về phía Úc Hòa An đã bị Úc Hòa Tuệ đang bảo vệ anh trai cắt thành nhiều mảnh giữa không trung. Nhìn lũ cá piranha chui vào đò càng lúc càng nhiều khiến con đò dần dần chìm xuống, một màu xanh thẫm dần xâm chiếm đôi mắt cậu ta, sức ép vô hình tỏa ra nhưng đàn cá piranha chỉ lùi một chút, sau đó càng cắn xé dữ dội điên cuồng hơn.
Chúng phát điên vì không thể rời khỏi khe Tang Hồn, nên dù liều mạng cũng không muốn cho người khác ra ngoài.
“Xì…”
Đôi mắt Úc Hòa Tuệ dần tối tăm, cậu ta ngửi thấy mùi máu thoang thoảng từ người Úc Hòa An, không biết từ lúc nào một con cá piranha đã cắn vào mắt cá chân của hắn ta. Bị hàm răng sắc bén đâm vào da thịt nhưng Úc Hòa An lại không hề tỏ vẻ đau đớn, vẫn cố hết sức tát nước ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn anh trai cậu ta luôn không ngại gian khổ, dù bố mẹ phản đối nhưng vẫn lén đi làm công để cậu ta được học đại học.
Hiếu thảo với bố mẹ, đùm bọc em trai, không một ai tốt hơn anh trai cậu ta cả.
Mà giờ phút này, vì để tìm cậu ta mà anh trai rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, cũng bởi vì cậu ta nên mới khổ cực như thế.
“Anh ơi.”
Úc Hòa Tuệ khẽ khàng gọi, giọng cậu ta rất nhỏ như chỉ thoảng qua trong tiếng tát nước sùng sục, nhưng Úc Hòa An lại lập tức quay đầu nhìn cậu ta, lo lắng hỏi:
“Sao thế Tuệ Tuệ, anh đây.”
“Không có gì ạ.”
Úc Hòa Tuệ nhoẻn miệng cười, nhìn hình ảnh dị hóa của mình phản chiếu trong ánh mắt tràn ngập nỗi khϊếp sợ của anh trai, vô số không cam lòng, phiền muộn, đau đớn cuối cùng đều chôn sâu vào đáy lòng.
Cậu ta đã phải tính toán trăm phương ngàn kế và trả một cái giá đắt đỏ mới có thể gặp lại anh trai mình, thế này thôi cậu ta đã mãn nguyện lắm rồi.
“Ồ?”
Vệ Tuân ngồi thẳng dậy nhìn Úc Hòa Tuệ bằng ánh mắt sáng quắc, đôi mắt vốn đang lơ đãng bỗng rực cháy.
Không ai có thể rời mắt khỏi Úc Hòa Tuệ bởi cậu ta đã biến thành một con cáo trắng khổng lồ xinh đẹp tao nhã, cao quý bí ẩn với bộ lông trắng xóa như tuyết đầu mùa, đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo. Một vẻ đẹp giống hệt Hồ Tiên trong truyền thuyết khiến ai nấy đều ngạt thở. Con cáo trắng nhìn Úc Hòa An bằng ánh mắt dịu dàng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp của cáo con, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống sông.
“Tuệ Tuệ!”
Úc Hòa An quýnh quáng gào to, lao tới mép đò. Hứa Thần vội chộp lại sợ hắn ta rơi xuống khe Tang Hồn, nhưng ngay sau đó cả Hứa Thần cũng kinh ngạc không kém.
Con đò của bọn họ đã trồi lên khỏi mặt nước, những vết nứt đã được lấp kín, lũ cá piranha không còn chực chờ chui vào nữa.
Con cáo trắng khổng lồ mang con đò trên lưng, bộ lông dài trắng muốt xinh đẹp trôi lững lờ trên mặt nước đen ngòm. Nó không sợ sóng nước dữ dội, không e ngại lũ cá piranha điên cuồng cắn xé mà chở con đò băng băng sang bờ bên kia.