Chương 10: Người bạn ăn mày (se)

NGƯỜI BẠN ĂN MÀY

Trong cuộc sống. Những người chúng ta gặp đều là do định mệnh sắp đặt. Nhưng họ có được bên nhau hay không? Có được mỉm cười để sống cùng nhau hay không? Còn là do duyên số.

Mỗi người chúng ta có một số phận. Nhưng nếu ông trời đã quyết tâm sắp đặt nó tồi tệ, thì làm sao mà chối cãi? Làm sao rũ bỏ đi được? Hay là ta phải chấp nhận, chấp nhận nó trong sự tuyệt vọng dâng trào.

-----

Tôi thẫn thờ ngồi nhìn một góc của cây cầu sắt trước mặt một cách bất lực. Đóa hoa hướng dương tôi mang đến đặt ở đó đang xòe cánh vàng rực tràn đầy sức sống. Trong lòng tôi bấy giờ tràn ngập những suy nghĩ về cậu- người con trai giống như đóa hoa hướng dương kia.

Từng mảng kí ức l*иg ghép vào nhau rồi ùa về. Một năm qua, tôi đã đi xa nơi này, tôi đã để lại biết bao nhiêu là hoài niệm. Có những tiếng cười, có những câu chuyện và có cả cậu - chàng trai ăn mày mà tôi quý mến.

Tôi còn nhớ, vào mùa hè của một năm trước, sau khi phải trãi qua những áp lực của học tập, của gia đình, tôi đã chạy trốn, tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi kiệt sức, ngồi bệt xuống nền cỏ ở gần đó thì trông thấy cậu - một chàng trai với vẻ ngoài không lành lặn. Cậu ở đó cúi đầu nhận mấy đồng tiền lẻ của những hành khách qua đường.

Một cảm giác chua xót dâng trào trong tôi, tôi mở cặp Lấy ổ bánh mì vừa mua khi sáng tiến về phía cậu. Khi đó Cậu đang cúi đầu, nhận thấy ổ bánh mì, liền ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi mỉm cười với cậu.

"Tớ cho cậu. "

Cậu nhìn ở bánh mì với vẻ hơi ái ngại, tôi hiểu ý, đưa gần cậu hơn. Một lúc suy nghĩ và có vẻ ngượng ngùng vì để cho tôi đợi hơi lâu. Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng nhận lấy, nói cảm ơn rồi ăn nó một cách ngon lành.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba. Tôi lại mua xôi đến. Thấy cậu cứ nhìn tôi không dám nhận. Tôi vội vàng nói: "Tớ lỡ mua rồi, cậu không nhận thì biết làm sao? " Kết quả là cậu lại phải nhận lấy đồ ăn từ tôi.

Qua ngày thứ tư, khi tôi mang cơm đến và tôi không khỏi bất ngờ với vẻ ngoài của cậu hôm nay. Hôm nay cậu ăn mặc tốt hơn hôm qua rất nhiều. Tôi thấy cậu đang ngồi trước mặt hai người đàn ông ăn mặc lịch sự, trên tay cầm chiếc bịch bóng màu đen bên trong đựng đầy vé số thì cũng phần nào hiểu cậu đang làm gì.

Cậu Chợt nhìn thấy tôi, đưa tay vẫy gọi tôi, mỉm cười rạng rỡ.

Cho đến khi tôi đến gần cậu, cậu háo hức khoe.

"Tớ bị liệt hai chân nhưng tớ còn đôi tay. Cậu xem, tớ có thể bán vé số để trang trãi đây này. "

Cảm giác xúc động len lõi trong tôi, sự khâm phục dâng trào trong tim. Tôi khẽ liếc nhìn chiếc bịch ni lông của cậu và quyết tâm tặng cậu chiếc ví màu hồng tôi thích nhất để cậu mang cho tiện lợi.

Nhưng... tôi không hề hay biết rằng. Ngày tôi tặng cậu chiếc ví này, cũng là ngày cuối cùng tôi gặp cậu trong đời...

Mấy ngày sau đó, tôi vùi đầu vào học. Ít lâu sau, theo sự sắp đặt của ba mẹ, tôi bước chân lên chiếc máy bay cất cánh đến một đất nước xa xôi mà trong lòng là bao nhiêu luyến tiếc. Một lời chào tạm biệt với cậu cũng không thể...

Cách đây ba hôm tôi trở về, sau khi về nhà, nơi đầu tiên tôi đến là góc cầu này.

Nhưng... cậu không còn nữa rồi! Tôi như muốn ngất đi khi được mấy cô bán hàng gần đó cho hay tin. Cậu đã ra đi được ba tháng vì căn bệnh tim bẩm sinh. Tôi lúc này chỉ biết ngồi thụt xuống, nước mắt rơi lã chã, người nặng nề đến mức không còn một chút sức lực nữa..!

"Tớ xin lỗi... "

"Tớ xin lỗi... "

-----

Tôi bước đến gần đóa hoa hướng dương, ngắm nhìn lần cuối cùng trước khi rời đi. Bỗng... tôi nhận thấy một vật gì đó ở sau bờ cầu. Tôi vươn tay lấy, là chiếc ví tôi tặng cậu!!!

Chiếc ví vẫn còn cộm lên, tôi khẽ mở ra xem, bên trong là mấy đồng tiền lẻ cũ và... còn có một phong thư đã bị ố vàng.

Tôi nhẹ nhàng mở lá thư, bàn tay rung rung cảm giác như đọc lá thư dành riêng cho chính mình.

Và... đúng là như vậy! Lá thư này dành cho tôi.

"Gửi cậu - chủ nhân của chiếc ví.

Chào cậu! Chủ nhân của chiếc ví. Tôi tên là Thiên Vũ - kẻ ăn mày cậu luôn đối xử tốt đây.

Mà này! Chủ nhân của chiếc ví này! Cậu tên là gì nhỉ? Cô gái tốt bụng? Thiên thần? Thiên sứ? Chú trời?,... Rốt cuộc thì cậu tên là gì???

Tôi thật sự muốn biết tên của cậu, nhưng có lẽ không kịp nữa rồi. Tôi bị mắc bệnh tim, tôi phải ra đi trong thời gian không còn nhiều.

Tôi không biết cậu vì sao không đến nữa. Nhưng trong lòng tôi rất buồn. Phải chăng là tôi đã quen thấy cậu rồi không?

Hihi. Tôi đùa thấy, mặc dù tôi thích cậu thật. Nhưng tôi biết tiết chế mà. Tôi không có ảo tưởng thân phận đâu huống gì tôi còn là kẻ tật nguyền bệnh tật.

Từ ngày sinh ra tôi đã bị liệt hai chân. Nhưng khi đó tôi còn có bố mẹ đủ đầy. Cơ mà có phải là kiếp trước tôi đã làm gì sai quá chăng? Để bây giờ số phận tôi phải cùn cực thế này. Nhỉ?

Tôi mất bố mẹ năm lớp ba vì tai nạn giao thông. Sau đó bị đùn đẩy ra ngoài xã hội. Với một đứa bé tám tuổi tật nguyền thì nó thật sự khó khăn vô cùng.

Thời gian vội vã đã mài dũa tôi với cái xã hội bộn bề này. Ngày ngày tôi bị những con người lành lặn chế giễu. Tôi dường như không còn ước mơ, không còn hạnh phúc, không còn tin gì vào điều cuộc sống nữa. Cho đến khi gặp cậu - chủ nhận của chiếc ví ạ.

Cậu biết không? Đối với tôi. Chiếc bánh mì thứ nhất cậu đã cứu rỗi tôi khỏi cơn đói. Nắm xôi thứ hai cậu đã truyền cho tôi một chút gì đó tin vào những điều tốt đẹp, những con người tốt đẹp vẫn còn tồn tại ở xã hội bấy giờ. Nắm xôi thứ ba, chính là nắm xôi kéo tôi ra khỏi bùn lầy của tuyệt vọng, cậu đã truyền cho tôi sức sống và niềm tin. Lúc này tôi thấy mình phải sống, sống cho đúng nghĩa một con người. Và... Tôi đã sống, sống bằng chính những đồng tiền mình làm ra. Cuộc sống lênh lếch bán vé số đó đối với tôi rất cực khổ, rất gian nan, nhưng lại rất vui và ý nghĩa.

Tôi không ngờ rằng, gần kề với cái chết, tôi lại được gặp nữ thần, được tìm lại cuộc sống tươi đẹp.

Cảm ơn cậu cô bạn. Tôi sẽ mãi mãi ở trong tâm trí của cậu chứ? Ở trong tâm trí và trở thành một hoài niệm của thanh xuân được cậu cất giữ ở một góc. Hihi

Lá thư này tôi nguyện cầu sẽ đến tay cậu.

Bạn của tôi, nữ thần của tôi, điều may mắn của tôi, ân nhân của tôi. Chúc cho những gì tốt đẹp sẽ luôn đến với cậu trong cuộc sống. Cậu là người con gái tốt nhất trên đời này.

Mãi hạnh phúc nhé! Tạm biệt cậu...!

Người bạn ăn mày của cậu - Thiên Vũ."

Tôi không kịp gấp lá thư, đã ôm chặt vào lòng. Tôi khóc rưng rứt. Từng giọt nước nắm thấm đẫm vào chiếc ví đã bong tróc đi vài phần. Tôi là một người bạn không tốt. Tôi là một người bạn vô tâm vô cùng. Những giây phút cuối cùng mà cậu đấu tranh với bệnh tật đó, tôi ở đâu? Tôi muốn trở lại thời điểm một năm trước, tôi muốn cùng cậu đấu tranh với bệnh tật, muốn cùng cậu kể chuyện tươi cười. Nhưng... Không được nữa rồi. Thời gian vội vã. Thời gian không chờ một ai. Thời gian hạnh phúc nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

Thiên Vũ tôi tên là Quỳnh Vy. Ở trên bầu trời cao kia cậu hãy hạnh phúc nhé! Tôi nguyện cầu kiếp sau cậu được sung túc. Mãi nhớ về cậu Thiên Vũ - Bạn của tôi...

_____

Gián Nhỏ

Hàm Thuận Bắc, 11:30 Am. 6/5/2018.