Cáp Tát vừa dắt hai con ngựa về chuồng, Họa Tâm liền đem quần áo về phòng trước, thu dọn một chút, thấy trời cũng không sớm, liền đến phòng bếp bưng đồ ăn lên cho chủ tử.
"Chủ tử, ngươi nhẹ nhàng chút, cắn ta đau. . . . . ." Tiếng nỉ non rất nhỏ truyền ra từ trong phòng làm Họa Tâm xấu hổ, lúng túng rút bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa lại, bây giờ nàng đi cũng không được mà không đi cũng không được.
m thanh này, rất giống với âm thanh của mĩ nhân nàng đã gặp trên phố.
~"Còn không mau đi vào!" Trong phòng, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền ra, giống như đã sớm biết có người đứng bên ngoài.
Vỗ vỗ hai má nóng bừng, nàng hít một hơi thật sâu, thẳng lưng, nhẹ nhàng bưng thức ăn vào phòng.
"Chủ tử, đây là cá chép kho, còn đây là món thịt hầm với quả mơ, còn đây là canh mộc nhĩ trắng." Nàng không dám ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú bày đồ ăn lên bàn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
Siết chặt eo thon của Man Nhi trên đùi, mắt Triển Trì Tuyệt liếc nhìn thức ăn trên bàn, nếu so về sức hấp dẫn, những thứ trên bàn chắc chắn không thể bằng “mỹ vị” trên đùi hắn.
“Đây là Họa Tâm muội muội sao? " Man Nhi che miệng cười duyên, nhẹ nhàng đứng dậy, liếc thấy ánh mắt bất mãn của hắn, trong lòng không khỏi vui mừng.
Một tay nắm lấy tay Họa Tâm, thương tiếc nói.
"Chủ tử, ngươi nhìn những vết chai này xem, nhất định là ngươi bắt nạt Họa Tâm muội muội, nhìn xem, bàn tay muội ấy đã bị ngươi làm hại tới mức nào rồi." Vừa nói, vừa cầm tay Họa Tâm tới trước mặt hắn, nhìn hắn trách cứ.
"A. . . . . ." Lúng túng cúi đầu, nàng rất muốn rút tay về, nhưng Man Nhi lại cố tình không chịu buông ra.
Nam nhân không nói câu nào, chỉ thay đổi tư thế, hoàn toàn không để ý tới việc này.
"Chủ tử, hay là ngươi cho phép Họa Tâm muội muội tới ở cùng ta được không?" Man Nhi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười kéo tay nàng, thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt.
Họa Tâm có chút đau đầu nhìn những hành động kì quái của Man Nhi. Bình thường, nếu là những nữ nhân khác, Man nhi sẽ dùng lời lẽ ngon ngọt đuổi đi, nhưng hôm nay tại sao nàng ta lại khác thường như vậy?
"Man tiểu thư, hiện tại cuộc sống của nô tì rất tốt." Họa Tâm cũng có chút không kịp suy nghĩ, mới chỉ gặp mặt không tới một khắc , thậm chí nàng còn không thể nói được cảm giác của mình đối với Man tiểu thư.
"Thì ra muội biết tên ta, ha ha, nhất định là nghe Thanh Môn nói có phải không? Yên tâm, sau này nếu có ai bắt nạt muội, tỷ tỷ nhất định sẽ không tha cho hắn! Muội gọi ta là Man Nhi tỷ tỷ đi." Man Nhi liếc nhìn tiểu cô nương đang buồn bực, nếu nàng ta không phản đối, có nghĩa là đồng ý với nàng?
Họa Tâm muốn lên tiếng, nhưng khi mở miệng lại phát hiện mình không thể nói được tiếng nào.
Ngơ ngác nhìn chủ tử, nàng phát hiện hình như hắn cũng đang chờ phản ứng của nàng, mặc dù cách tấm vải đen, nàng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng xen lẫn giễu cợt của hắn.
Đúng rồi, nàng chẳng qua chỉ là một nô tỳ, thì sao dám trèo cao như người ta chứ!
"Man tiểu thư, bây giờ cuộc sống của Họa Tâm ở sương phòng tam đẳng rất tốt, tất cả mọi người đều quan tâm tới Họa Tâm như người một nhà, cho nên, Họa Tâm vẫn muốn sống ở đó, về chuyện kết giao tỷ muội, tất nhiên Họa Tâm không dám trèo cao, Man tiểu thư không cần để ý."
Lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, không nghĩ tới trong lúc khẩn trương nàng đã rút tay về.
Man Nhi chu miệng nhỏ, hình như có chút không vui, lần đầu kết giao tỷ muộị, không ngờ lại bị cự tuyệt, nàng tội nghiệp nhìn Họa Tâm, mị nhãn không nói lên lời.
"Nàng ấy không muốn, nàng cần gì phải miễn cưỡng người ta" một tay dùng sức cầm lấy bàn tay nhỏ của Man Nhi, kéo nàng vào trong ngực, Triển Trì hoàn toàn không để ý tới Họa Tâm đang ngây người bên cạnh, không coi ai ra gì cúi xuống khẽ cắn lên cánh môi hồng phấn của Man Nhi "Có phải chúng ta nên tiếp tục chuyện chưa xong không, hử?"
"Chủ tử, Họa Tâm muội muội đang ở đây, đừng như vậy." Man Nhi thở hổn hển,đầu óc choáng váng, có chút không dám yêu đương trước mặt người khác.
Đứng một bên nghe âm thanh mập mờ của hai người, Họa Tâm hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, lặng lẽ liếc nhìn hai người đang thân thiết, nàng xoay người định lui ra ngoài.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn ôm eo Man Nhi, dừng tất cả động tác lại, mặt không đỏ thở không gấp nói, "Cơm ta còn chưa ăn, ngươi đã muốn nghỉ ngơi? Chẳng lẽ đây chính là cách ngươi hầu hạ chủ tử?"
"Chủ tử. . . . . ." Chẳng lẽ hắn muốn nàng ở lại xem bọn họ mây mưa sao? Toàn thân Họa Tâm cứng đờ, thu chân lại, thở dài, xoay người đối mặt với hai người bọn họ, nếu bọn họ muốn nàng ở lại, thì nàng phải nghe theo thôi.
Ở Phong vương phủ, tiểu thϊếp vụиɠ ŧяộʍ yêu đương với nam nhân là chuyện không hiếm, nửa đêm nằm ngủ nàng cũng vẫn nghe được âm thanh mây mưa ở sát vách, chẳng qua là, hôm nay tận mắt quan sát, lại là một chuyện khác.
"Chủ tử, ngươi cho Họa Tâm muội muội lui ra đi." Man Nhi mê mang nhìn Họa Tâm vẫn còn đứng ở đó, cánh tay mềm yếu vô lực ôm lấy cổ hắn.
Nam nhân này, quả thật là tới để mê hoặc nàng, mặc dù hắn đội mũ, nàng vẫn bị khí thế của hắn chinh phục. Khí phách vô hình, khí thế trời sinh, là nam nhân cực phẩm.
Hai tay Họa Tâm đan vào nhau, cúi đầu nhìn mũi giày đã cũ, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn bã, sự tồn tại của nàng đối với người khác mà nói, chẳng khác gì không khí.
"Man Nhi, nếu nàng muốn tiếp tục sống ở chỗ này, thì phải cố gắng hầu hạ ta cho tốt, biết không? Không nên cố ý khiêu chiến cực hạn của ta." Cuồng dã giữ lấy cằm nàng, hắn trừng phạt bằng cách dùng sức cắn cánh môi nàng, hết sức bá đạo, làm cho người khác đã lâm vào liền không thể thoát ra.
"Đau. . . . . ."Cánh môi hồng phấn tràn ra vệt máu.
Lấy tay che hai lỗ tai, Họa Tâm nhắm chặt hàng mi, không được nhìn, không được nghe, nàng không muốn nghĩ gì cả, suy nghĩ số mệnh đáng thương của mình một chút, suy nghĩ cuộc sống sau này của mình một chút, nàng cảm thấy hắn chính là ác ma, ác ma.
"Chủ tử. . . . . ." Bị hắn dụ dỗ mất hồn mất vía, Man Nhi khẽ rên lên một tiếng, bàn tay hắn không ngừng lướt trên thân thể nàng, khơi gợi từng đợt cảm xúc mới. Nàng không nghĩ rằng cuối cùng sẽ rơi vào tay hắn, không thể trốn thoát, cũng không thể tránh được, chỉ có thể không ngừng sa vào.
Nhìn tiểu nhân nhi vẫn còn đứng ở góc tường, tròng mắt hổ phách lóe lên tia sáng kỳ dị, hắn không chút thương tiếc xé rách xiêm áo của Man Nhi, da thịt trắng như tuyết ngay lập tức lộ ra ngoài, tựa như hoa sen mới hé, lại xấu hổ chưa dám nở.
"Cút ra ngoài." Ném y phục bị xé rách về góc phòng, hắn lạnh lùng nói.
Vẫn cho là mình nghe lầm, Họa Tâm mở mắt ra, lại thấy hắn đã dừng lại nhìn nàng, ngay cả Man Nhi cũng nhìn nàng, ánh mắt có chút kỳ dị.
Da thịt trắng như tuyết đập vào mắt nàng khiến nàng giật mình, vội vàng cúi đầu, ôm quần áo bị xé rách nát, chật vật chạy ra ngoài.
Nàng cần phải bổ sung không khí trong lành, mà nơi này, chính là sào huyệt của ác ma. . . . . .
"Chủ tử, đừng tức giận với muội ấy, muội ấy chẳng qua là. . . . . ."
"Xem ra, nàng đang trách ta không để ý tới nàng, phải không Man Nhi?" Hắn cười nhẹ.
Trong phòng, cảnh xuân vô hạn. . . . . .