Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 7: Dự định của Tỏa Tỏa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 7: Dự định của Tỏa Tỏa

Ngày hôm sau, Tỏa Tỏa vẫn đi làm, cô không muốn phải nghe lại những lời đàm tiếu nên vùi đầu vào công việc. Những ngày sau đó, công ty cũng vẫn im ắng, có vẻ như mọi người đã không còn bàn tán về cô nữa nên tâm lý cũng thoải mái hơn, lúc rảnh lại cùng Sally nói một chút chuyện phiếm. Sally lúc này mới bẽn lẽn nói:

- Chị Tỏa Tỏa, em xin lỗi chị chuyện hôm trước.

- Không sao, chị cũng không còn để tâm. – Tỏa Tỏa cười, tuy là nói vậy nhưng trong lòng Tỏa Tỏa cũng có chút không thoải mái.

- Là do em nhiều chuyện, hôm rồi mấy người bàn tán cũng bị phòng nhân sự nhắc nhở rồi, nói là không nên bàn tán những chuyện chưa rõ trắng đen. Chị Tỏa Tỏa, em suy nghĩ mãi nay em mới có đủ can đảm để xin lỗi chị.

- Không sao, chị không giận đâu. – Tỏa Tỏa trấn an Sally khiến cô bé cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu xin lỗi rối rít.

Xem ra những điều nhóm người kìa nói chỉ là những tin đồn bàn tán xưa nay, còn chuyện xảy ra trong phòng họp thì tuyệt nhiên không ai biết. Chắc hẳn phía công ty thực sự muốn dẹp yên chuyện này nên mới để phòng nhân sự ra mặt như thế.

Không biết ai đã nói giúp cô là Nam Tôn hay Phạm Kim Cang nhưng cô biết nếu không có sự can thiệp đủ lớn thì cô sẽ còn phải đối diện với sự bàn tán thêm một thời gian nữa. Nghĩ vậy trong lòng cô trào dâng sự cảm thán, cô nhất định sẽ làm cho rõ để báo đáp.

***

Công việc ở công ty mới của Nam Tôn thực sự rất bận rộn nên việc chuẩn bị cho đám Tỏa Tỏa tự nguyện giúp bạn mình một tay. Dù sao đi nữa, Nam Tôn cũng là người bạn thân nhất của Tỏa Tỏa, dù cho Nam Tôn không bận thì cô cũng nguyện ý làm.

Hôm nay hai người họ sẽ cùng nhau đi thử váy cưới, gần đến giờ hẹn nhưng điện thoại mãi cho Nam Tôn không được, gọi điện đến công ty thì người ta nói cô ấy ra ngoài chưa về. Tỏa Tỏa đành đến công ty chờ bạn. Cô chọn một góc khuất dưới đại sảnh, phần cô không muốn chạm mặt Diệp Cẩn Ngôn, phần vì cô muốn yên tĩnh suy nghĩ thêm về lời đề nghị của Đới Thiến. Sau hôm đó, cứ nghĩ đến việc cô hùng hồn thể hiện trước bao nhiêu người, nói là bảo vệ hình tượng của Diệp Cẩn Ngôn nhưng cũng đúng là những tâm tư trong lòng cô, Tỏa Tỏa cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hôm ấy cô cũng không can đảm nhìn xem thái độ của ông ra sao, nhưng cô nghĩ thà không biết phản ứng của ông, nếu biết có lẽ cô còn bối rối hơn nữa.

- Tỏa Tỏa. – Một giọng nói quen thuộc đằng sau khiến cô giật mình.

- Phạm Phạm.

- Cô đến đây có việc gì thế? – Phạm Kim Cang ngạc nhiên hỏi.

- À tôi đến chờ Nam Tôn, hôm nay chúng tôi có hẹn cùng nhau đi thử váy cưới.

- Nam Tôn và Vĩnh Chính đi khảo sát một khu công trình cổ, có lẽ cũng sắp về rồi. – Phạm Kim Cang định nói là Diệp Cẩn Ngôn đi cùng hai người đó, nhưng lại thôi. – Cô mấy hôm nay thế nào?

- Tôi ổn, tôi ổn cảm ơn anh.

- Hôm trước nghe cô nói là Công ty muốn chuyển cô đến Thâm Quyến? – Phạm Kim Cương hỏi – Chuyện đó …

- À tôi còn đang suy nghĩ thêm – Tỏa Tỏa cúi mặt đáp lời.

- Cô có khó khăn gì thì cứ nói với tôi . – Phạm Kim Cang nói giọng điệu rất chân thành.

- Tôi chỉ lo Tiểu Tỏa còn quá nhỏ, Chỉ sợ Tạ Gia Nhân và Tạ Hoành Tổ …

- Mối quan hệ của cô và nhà họ Tạ gần đây thế nào? – Phạm Kim Cương ngắt lời

- Cũng không có gì xấu nhưng cũng không gọi là tốt. Lão Phạm – Tỏa Tỏa vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Phạm Kim Cang – Tôi vẫn lo sợ Tạ Gia Nhân sẽ dành lại quyền nuôi Tiểu Tỏa, anh nghĩ có khả năng ấy không?

Phạm Kim Cang suy nghĩ một lát đáp:

- Cũng có khả năng ấy, nhưng có lẽ cũng là chúng ta lo xa thôi.

- Vậy bây giờ phải làm sao? – Tỏa Tỏa lo lắng.

- Cô có cần tôi nói chuyện này với Diệp Tổng không?

- Không cần , không cần – Tỏa Tỏa lắc lắc đầu – Ông ấy đã vì tôi mà làm quá nhiều việc, tôi đã nợ ông ấy quá nhiều, không thể trả nổi nữa… Nỗi đoạn cô ngẩng đầu nhìn sang hướng khác, cố gẳng để giọt nước ở bờ mi mắt không tràn ra.

- Anh ấy đâu cần cô phải báo đáp, anh ấy nguyện ý mà.

- …

Tỏa Tỏa không nói gì, giọt nước mắt cố kìm nén lúc nãy theo dòng lăn dài trên gò má.

***

- Lão Phạm, Tỏa Tỏa. Sao hai người lại ở đây?

Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính theo chân Diệp Cẩn Ngôn bước vào đại sảnh, bắt gặp Tỏa Tỏa đang ngồi với Phạm Kim Cang thì cất tiếng gọi

Tỏa Tỏa nghe giọng Nam Tôn thì vội lau nước mắt, nhanh chóng mỉm cười quay lại. Cô không biết hành động vừa rồi của cô, Diệp Cẩn Ngôn đã thấy, cô cũng không biết trong lòng ông có một lát dao vừa cứa nhẹ, chỉ là qua cặp kính đen chẳng ai nhìn thấy ông đang nghĩ gì.

- Nam Tôn ...

Tỏa Tỏa vừa cất lời thì nhận ra Diệp Cẩn Ngôn đang đứng ngay trước mặt, nhất thời giọng nói của cô như có ai giữ lại.

- Diệp Tổng, chào ông…. – Tỏa Tỏa ngập ngừng

- Xin chào. – Giọng Diệp Cẩn ngôn cất lên điềm tĩnh, thể hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tỏa Tỏa : ….

Thấy Tỏa Tỏa có chút bối rồi, Nam Tôn giải nguy giúp bạn

- Tỏa Tỏa, tớ để quên điện thoại ở văn phòng, còn của Vĩnh Chính thì hết pin. Tớ biết thế nào cậu cũng sốt ruột nên xong việc là tớ về đây ngay. Cậu chờ tớ lên thu dọn một chút rồi chúng ta cùng đến studio xem váy cưới nhé.

Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy Nam Tôn nhắc về chuyện váy cưới, thì bước chân dừng lại một nhịp, nhưng chỉ trong tích tắc, ông lại điềm tĩnh tạm biệt mọi người, nhanh chân đi về phòng. Phạm Kim Cang cũng gấp rút cất bước theo ông. Như sợ Diệp Cẩn Ngôn truy vấn, anh nhanh nhảu:

- Diệp Tổng… chuyện là lúc nãy anh có nhìn thấy gì ko?

- Là chuyện gì? – Diệp Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn Phạm Kim Cang

- Chu Tỏa Tỏa…

- Hử.

- Tôi không có nói gì? Chỉ là cô ấy tự mình …. khóc. – từ khóc được Phạm Kim Cang hạ thấp xuống đến mức thì thầm . À không phải tự mình, là do công ty muốn cô ấy chuyển đến Thâm Quyến, cô ấy lo sợ nhà họ Tạ sẽ gây khó dễ, tìm cách chia rẻ hai mẹ con. – Phạm Kim Cang nói xong thì đưa mắt nhìn sang phía Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn nghe xong thì không nói gì, chỉ thấy đường chân mày hơi nhíu lại, ông nén một tiếng thở dài rồi lặng lẽ đi về phòng làm việc của mình. Phạm Kim Cang thấy vậy thì đợi Diệp Cẩn Ngôn vào hẳn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Diệp Cẩn Ngôn vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, bước đến bên cửa sổ từ lúc nào. Ông đưa mắt nhìn xuống từng dòng xe ngược xuôi bên dưới, xe lớn xe nhỏ, đèn đỏ đèn xanh, nhưng mọi thứ dường như chẳng bao giờ dừng lại, chuyển động không ngừng. Con người cũng vậy, chẳng thể dừng vận động, chẳng thể ngừng suy nghĩ, cố gắng gồng mình để thực hiện những lý tưởng nhưng rõ ràng mọi thứ chẳng có gì là vĩnh viễn, chẳng có gì là an toàn, có chăng ở một thời khác nào đó cảm thấy viên mãn với chính mình.

***

Tại studio áo cưới, thấy Tỏa Tỏa có chút không vui, Nam Tôn ngồi xuống bên cạnh bạn, hỏi:

- Hôm nay cậu làm sao thế? Gặp lại Diệp Cẩn Ngôn khiến cậu thấy không thoải mái ư?

- Không phải?

- Vậy có chuyên gì? Không thể nói được với tớ sao?

- Nam Tôn, tớ có chuyện này muốn hỏi ý cậu.

- Uh, nói đi. – Nam Tôn đưa lại chiếc váy cưới đang cầm trên tay cho nhân viên studio rồi quay sang ngồi sát gần bên Tỏa Tỏa.

- Hôm trước dì Đới Thiến nói, công ty muốn chuyển tớ đến chi nhánh mới ở Thâm Quyến, nhưng tớ chưa biết thế nào?

- Ừm.

- Cậu không ngạc nhiên ư?

- Tỏa Tỏa, thực ra tớ cũng có nghe dì Út nói qua về chuyện đó, Dì ấy nói là muốn giúp cậu thăng tiến cũng là để tránh những lời bàn tán cứ đeo bám cậu mấy năm nay.

- …

- Nếu cậu đồng ý thì có thể chuyển đến đó một thời gian, rồi tớ sẽ nhờ Dì Út để đưa cậu trở về Thượng Hải – Nam Tôn tiếp tục – Nhưng mọi chuyện thì Dì ấy vẫn chờ câu trả lời từ phía cậu. Còn tớ, dù cậu quyết định thế nào, tớ vẫn là người ủng hộ và ở bên cạnh cậu.

- Tớ hiểu ý tốt của dì Út. Ở hoàn cảnh của tớ bây giờ chuyển đi là lựa chọn tốt nhất. Tiếp tục ở lại chắc chắn cũng ko dễ dàng gì. – Tỏa Tỏa cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau. – Tớ chỉ lo cho Tiểu Tỏa …

- Ừm – Nam Tôn cảm thông với bạn, đúng là nếu mang cả Tiểu Tỏa đi thì hai mẹ con sẽ rất vất vả. tớ có ý này –Nam Tôn nhìn vào mắt Tỏa Tỏa – hay cậu để Tiểu Tỏa ở lại Thượng Hải, có bà nội, tớ và Vĩnh Chính sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, chờ cậu về. Được không?

Tỏa Tỏa lắc đầu:

- Tớ không sợ vất vả. Chỉ là tớ sợ Tạ Gia Nhân sẽ vì chuyện này mà bé xé ra to, rồi kiếm cách để dành quyền nuôi con bé, cũng không để bà nội và cậu chăm Tiểu Tỏa được.

- Vậy giờ phải làm sao? – Tôn Nam lo lắng.

- Tớ cũng chưa biết nữa, để suy nghĩ vài ngày nữa xem. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa mím môi – Mà thôi nào thôi nào, chúng ta cũng nhau thử váy cưới đi, Nam Tôn của chúng ta phải là cô dâu đẹp nhất.

Nói rồi đứng dậy kéo tay Nam Tôn vào phòng thử đồ.
« Chương TrướcChương Tiếp »