Chương 69: Giá như có thể khóc.

Tạm biệt Lưu Khả Ly xong, Tỏa Tỏa trở về phòng bệnh của Diệp Cẩn Ngôn, hôm nay tâm trạng của Khả Ly có chút khác lạ, nhưng thông tin mà cô ấy mang đến khiến Tỏa Tỏa rất vui. Nếu Tạ Gia Nhân không cố tình tranh chấp, giành quyền nuôi Tiểu Tỏa nữa, cô và Diệp Cẩn Ngôn sẽ bớt đi một chút áp lực, có thể trong tương lai cô sẽ vẫn đưa Tiểu Tỏa về thăm bên nội như trước kia.

Tỏa Tỏa hăm hở vừa đi vừa mỉm cười, về đến cửa đã thấy Đới Thiến và Phạm Kim Cang đứng chờ.

- Dì Út, dì mới đến ư?

- Cháu đi khám sao rồi? mọi việc ổn cả chứ? – Đới Thiến không trả lời mà trực tiếp hỏi lại Tỏa Tỏa.

- Mọi việc ổn cả ạ. Dì đứng đây đợi cháu chắc có việc gì quan trọng ạ?

- Đúng rồi! – Đới Thiến kéo tay Tỏa Tỏa, Phạm Kim Cang cũng lặng lẽ đi theo – Chúng ta đi qua phòng bác sỹ Trịnh nói chuyện nhé.

- Đi đâu ạ … - Tỏa Tỏa nhất thời chưa đoán biết được ý của Đới Thiến …

- Cô cứ đi cùng chúng tôi đến đó rồi tôi giải thích sau – Phạm Kim Cang hối thúc

Ba người Tỏa Tỏa đến phòng bác sỹ Trịnh, thấy ông đang chờ ở đó cùng với 1 bác sỹ trẻ khác, người này thao tác trên máy tính một chút, dường như là đang thiết lập một cuộc gọi video quốc tế.

Bác sỹ Trịnh vội vàng giải thích.

- Diệp phu nhân, tôi có một tin tốt lành cho cô, nhờ sự giúp đỡ từ phía bạn của Đới Tổng, chúng tôi có kết nối được với bệnh viện St Mount Elizabeth ở Singapore, ngoại khoa thần kinh của họ mới thử nghiệm thành công một phương pháp điều trị mới, tỉ lệ thành công lên tới 85-90%.

- Thật vậy ư? – Tỏa Tỏa hét lên, mừng rỡ như một đứa trẻ.

- Đúng là như vậy – bác sỹ Trịnh cười hiền từ - chúng tôi đang cố gắng liên hệ với phía bên ấy về trường hợp của Diệp Tổng, hi vọng họ sẽ sớm có phản hồi.

- Ôi, cảm ơn bác sỹ, đội ơn bác sỹ …. Tôi tôi không biết phải làm sao để đền đáp ơn cứu mạng của ông – Tỏa Tỏa vừa nói vừa hướng ánh mắt dàn dụa nước về phía bác sỹ Trịnh.

- Diệp phu nhân quá lời rồi, đây là trách nhiệm của tôi, cũng nhờ có bạn bè của Đới Tổng ở nước ngoài tìm hiểu và giới thiệu, chúng tôi mới biết đến kỹ thuật mới này, tạp chí khoa học tháng sau mới đưa tin.

- Dì Út – Tỏa Tỏa nghẹn ngào nhìn Đới Thiến – cảm ơn dì ạ.

- Không có gì, bây giờ chúng ta cứ chờ bác sỹ Trịnh liên hệ với bên kia xem thế nào, khi nào có kết quả cụ thể rồi nói cho Diệp Tổng biết, có được không?

- Được ạ, được ạ - Tỏa Tỏa đưa tay gạt nước mắt, gật đầu lia lịa. Tuy chưa cần biết kết quả ra sao, nhưng cũng có một con đường rộng hơn để cô đi, như vậy là có thêm hi vọng. Chỉ cần có niềm tin và hi vọng, nhất định họ sẽ đến đích sớm thôi.

***

Cuối cùng thì thành phố cũng chính thức thông qua tất cả các phương án, mọi công tác chuẩn bị cho dự án mới điều được ráo riết triển khai, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chỉ đạo từ bệnh viện, Phạm Kim Cang chạy đôn chạy đáo thay mặt cho Diệp Cẩn Ngôn đi ra ngoài xử lý công việc, lúc thì anh đi cùng Đới Thiến, lúc thì có Chương Vĩnh Chính đi theo, có nhiều khi Lý Ngang cũng là một lựa chọn của Phạm Kim Cang. Tuy ban đầu anh không ưa Lý Ngang, cũng không hẳn là đồng tình để anh ta quay lại, nhưng trong hoàn cảnh này, nếu không trọng dụng anh ta thì anh cũng không còn cách nào khác.

Vương Chí Vĩ từ sau thất bại lần này, mối quan hệ với Dương Kha cũng không còn bền chặt, nghe nói ông ta quyết định thu gọn phạm vi hoạt động, tập trung vào những hạng mục ở Miền Nam tránh đυ.ng độ với Diệp Cẩn Ngôn. Dù sao, giữa Vương Chí Vĩ và Diệp Cẩn Ngôn, thù oán cũng chỉ từ một phía ông ta tạo ra, Diệp Cẩn Ngôn vốn dĩ chẳng để ông ta vào trong tâm trí. Dương Kha cũng rút về Thượng Hải, chuyên tâm làm các dự án đánh nhanh, thắng gọn thu tiền về nhanh theo đúng sở trường của mình. Đôi ba lần Dương Kha cũng muốn gọi điện hẹn gặp, xin lỗi Tỏa Tỏa nhưng vừa thấy tên Tỏa Tỏa hiện lên, anh bèn vội vàng tắt đi. Tỏa Tỏa chắc hẳn không để bụng, nhưng anh ta thì cũng không đành lòng. Mối quan hệ tốt nhất có lẽ vẫn là để đi ngang qua nhau một cách tự nhiên, ai rồi cũng sẽ có những đoạn đường mới, có những mục tiêu mới, Tỏa Tỏa hồn nhiên nhiệt huyết ngày xưa, bây giờ đã là Diệp phu nhân cao quý, với ai thì Dương Kha còn sợ Tỏa Tỏa phải chịu thiệt, nhưng ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, chắc chắn cô ấy sẽ có cuộc sống viên mãn tràn đầy, ít ra Diệp Cẩn Ngôn cũng sẽ vì cô ấy mà tận lực nâng niu, tận lực bảo vệ. Dương Kha nghĩ vậy, khẽ mỉm cười, rồi lưu trữ tất cả những thông tin liên hệ của Tỏa Tỏa vào một nơi mà chắc chắn anh biết sẽ không bao giờ chủ động mở ra.

Một hôm, Phạm Kim Cang đi cùng với Chương Vính Chính, Tưởng Nam Tôn và Lý Ngang sang họp với AG Thượng Hải, hôm đó chủ tịch Tsing Su từ Singapore qua và Alex Su cũng từ Bắc Kinh đến, do vậy Phạm Kim Cang mang theo ekip đầy đủ. Chủ tịch Su không thấy Diệp Cẩn Ngôn đến, bèn cất tiếng hỏi han:

- Hôm nay Diệp Tổng bận hay sao mà không đến vậy, thư ký Phạm.

- À …- Phạm Kim Cang nghĩ ngợi một giây, tình hình của Diệp Tổng vẫn nên giữ kín trong nhóm người thân thuộc – Diệp Tổng hôm nay có chút việc bận nên không ghé được, ông ấy nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến chủ tịch Su.

- Không sao không sao. – Tôi chỉ lo ông ấy gặp chuyện gì thôi, chứ tôi luôn biết thành ý của Diệp Tổng mà – chủ tịch Su hào sảng nói.

- Được chủ tịch hiểu cho như vậy, Diệp Tổng sẽ cảm kích lắm ạ. – Phạm Kim Cang lịch thiệp đáp lời. Nói xong anh liếc mắt nhìn về phía giáo sư Lưu, trong lòng thầm nghĩ bà ta ăn tiên dược gì mà có thể giữ được bộ mặt đoan trang bình thản nhường ấy nhỉ? Vài lần anh chủ động nói Diệp Tổng có biện pháp xử lý bà ta, nhưng chỉ thấy Diệp Cẩn Ngôn im lặng. Anh biết, ông vốn dĩ không muốn dồn người khác vào đường cùng, trừ phi người đó đáng bị như vậy, huống hồ đây lại là vợ cũ của ông, là mẹ của Mẫn Nhi, cái chết của Mẫn Nhi đến giờ chắc hẳn Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa thể buông xuống được.

Giữa buổi, Phạm Kim Cang từ nhà vệ sinh đi ra, thì có giọng nói gọi giật lại:

- Phạm Kim Cang!

- Ồ, giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang quay người lại, nhận ra người vừa gọi mình lại chính là giáo sư Lưu thì cười nhạt.

- Tôi có chuyện muốn hỏi anh? – giáo sư Lưu dè dặt nói, có chút ngại ngùng.

- Có chuyện gì mà giáo sư Lưu không nói được ở phòng họp là lại gặp tôi ở nơi …. – Phạm Kim Cang ngập ngừng, đưa mắt nhìn xung quanh – ở nơi không mấy quang minh chính đại thế này.

- Tôi muốn hỏi về Cẩn Ngôn… anh ấy ổn chứ?

- Cảm ơn giáo sư Lưu, nhờ hồng phúc của bà mà đến nay Diệp Tổng vẫn còn trong bệnh viện.

- Anh ấy không sao chứ? – giáo sư Lưu nhìn Phạm Kim Cang bằng ánh mắt lo lắng, nhưng đổi lại chỉ là giọng điệu xéo xắt từ anh.

- Nếu Diệp Tổng nhà chúng tôi mà có sao thì giáo sư Lưu làm sao có thể ung dung đứng ở đây bây giờ được. – Phạm Kim Cang nhìn thẳng vào giáo sư Lưu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

- Lúc ấy… lúc ấy chỉ là … tai nạn – giáo sư yếu ớt thanh minh.

- Hừ, thật cảm ơn Diệp Tổng và Diệp phu nhân nhà chúng tôi chưa muốn truy cứu chuyện này… hừ… bằng không thì ….

Phạm Kim Cang nói đến đây thì tức giận bỏ đi, giáo sư Lưu đứng tần ngần nhìn theo một lúc, thật may Diệp Cẩn Ngôn không sao. Mấy ngày vừa rồi, bà cũng cố gắng dò la tin tức, từ bệnh viện cũng như từ công ty, nhưng tuyệt nhiên không ai nói một lời. Bà cũng hiểu, chắc chắn có sự dặn dò từ phía Diệp Cẩn Ngôn nên mọi thứ mới được bảo đảm chặt chẽ như vậy. Giáo sư Lưu quay lại, chỉnh trang lại lớp trang điểm, rồi vội vàng rời đi.

Lưu Khả Ly từ một phòng vệ sinh, từ từ bước ra, gương mặt tái mét. Câu chuyện giữa giáo sư Lưu và thư ký Phạm, cô đã nghe hết. Thì ra, giáo sư Lưu là người có liên quan đến sự biến mất của Diệp Cẩn Ngôn, thì ra bà ấy liên quan đến việc gọi là tai nạn. Lúc nãy nếu cô không cố tình bám theo bà ấy, thì chắc chắn cô không thể biết được những việc này. Bà ấy còn làm bao nhiêu việc mờ ám mà cô không biết nữa. Lưu Khả Ly cảm thấy sợ, rất sợ, hèn gì trước kia năm lần bay lượt chị Mẫn Nhi khóc lóc tâm sự với cô, rằng mẹ của cô ấy không hiền thục như vẻ bề ngoài, phía sau gương mặt xinh đẹp và nụ cười đoan trang chính là hàng trăm ngàn bí mật được khéo léo che đậy. Giờ đây thì Lưu Khả Ly đã hiểu, rằng cô đang ở bên cạnh và tiếp tay cho những việc đáng sợ cỡ nào.

***

Nhờ có sự giúp đỡ của các đồng nghiệp cũ cùng với bạn bè của Đới Thiến ở nước ngoài, các bác sỹ của khoa ngoại thần kinh bệnh viện ST. Mount Elizabeth rất nhiệt tình hỗ trợ và phối hợp cùng với đội ngũ của bác sỹ Trịnh tìm ra phương án điều trị phần chấn thương của Diệp Cẩn Ngôn. Tuy rằng phía Singapore có được công nghệ tốt hơn, hiệu quả cao hơn nhưng cũng cần phải trải qua một cuộc đại phẫu thuật, họ đề xuất hai bác sỹ phẫu thuật thần kinh nổi tiếng nhất của họ là Jason Lee người đã có trên bao năm kinh nghiệm và xác xuất thành công trong các ca mổ của ông đang đứng đầu cả khu vực. Ngặt một nỗi, lịch làm việc của bác sỹ Lee đã kín cho đến tận mùa xuân sang năm, có nghĩa là trong vòng một năm tới không thể đặt được ông ấy thăm khám và tham gia mổ cho Diệp Cẩn Ngôn, vì vậy họ đang cố gắng tìm một ekip khác, tuy rằng chưa thể so sáng được với bác sỹ Lee, nhưng cũng đều là những chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực này ở bên đó.

Tỏa Tỏa ngồi chăm chú vào những website tiếng Anh toàn chữ trước mặt, cố gắng dùng vốn tiếng Anh hạn chế của mình để tìm hiểu thêm về kĩ thuật mổ xử lý chấn thương thần kinh cũng như các bác sỹ với danh tiếng và tay nghê ngang hàng với bác sỹ Lee. Diệp Cẩn Ngôn thấy muộn rồi mà Tỏa Tỏa vẫn hì hụi làm việc, bèn lên tiếng:

- Muộn rồi mà em còn đang xem gì vậy?

- À em đọc một chút tin tức thôi – Tỏa Tỏa lảng sang đề tài khác, cô không muốn Diệp Cẩn Ngôn biết rằng cô lo lắng cho ông.

- Em đi ngủ sớm đi, anh thấy em gầy đi nhiều quá – Diệp Cẩn Ngôn nhìn Tỏa Tỏa, giọng nói chứa đầy yêu thương.

- Em muốn ngồi với anh thêm! – Tỏa Tỏa gấp laptop lại, ngồi xuống bên cạnh giường Diệp Cẩn Ngôn, gần đây do bị nghén nên cô không ăn được nhiều, cân nặng có giảm đi đôi chút. Cũng may, cô không bị nôn ói như đợt có thai Tiểu Tỏa, bằng không sẽ khó mà giấu được ông. Nhưng qua tháng thứ 3, bụng cô sẽ dần to lên, lúc ấy có giấu cũng không được. Chỉ hi vọng, mọi người có thể thuyết phục được bác sỹ Jason Lee sắp lịch cho Diệp Cẩn Ngôn hoặc tìm được ekip thay thế sớm.

- Vì anh mà em vất vả quá! – Diệp Cẩn Ngôn ái ngại nói, vừa xót xa, vừa đau đớn.

- Em không sao, anh đừng nói vậy, chúng ta là gia đình mà – Tỏa Tỏa cầm lấy tay của Diệp Cẩn Ngôn áp lên má của mình.

- Nhưng anh nằm một chỗ như vầy, khiến em suốt ngày phải chăm sóc cho anh …anh không nỡ - Diệp Cẩn Ngôn nói, giọng nói nghẹn ở cuống họng, gần như cố kìm nén tiếng nấc từ bên trong.

- Ông xã … các bác sỹ sẽ chữa cho anh, anh sẽ bình phục và đi lại bình thường mà

- Lỡ như anh không thể …

- Không! – Tỏa Tỏa cắt ngang câu nói của Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt long lanh sắp khóc – Em đã nói rồi, anh sẽ bình phục, nhất định là vậy!

- Ừm, được rồi, ngoan nào ngoan nào.

Lần nào nói đến đây, Diệp Cẩn Ngôn cũng không tài nào nói thêm được nữa. Ông sợ để Tỏa Tỏa phải khóc, sợ cô ấy vì ông mà hoang mang. Lần nào nói đến đây ông cũng hận rằng mình không có thể dang rộng vòng tay để ôm thật chặt cô ấy vào lòng. Người phụ nữ bé nhỏ của ông, người vợ thân yêu của ông, ông phải làm sao đây hả Diệp Cẩn Ngôn, để cho cả phần đời còn lại của cô ấy được an nhiên, để cho những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp của cô ấy không phải héo mòn trong bệnh viện chăm sóc một người chồng già tật nguyền. Ông phải làm sao đây để làm trọn lời hứa dành tất cả chỉ để yêu thương và bảo vệ cho cô. Ông phải làm sao đây? Một giọt nước mắt tràn theo khóe mi của Diệp Cẩn Ngôn, thấm ướt xuống gối. Giá như sự bất lực có thể dễ dàng trào dâng và vơi đi như giọt nước mắt, có lẽ ông đã cho phép mình khóc một trận cho đã đời rồi.