Tạ Hoành Tổ đón Khả Ly khi trời đã tối muộn, thấy gương mặt mệt mỏi của cô, anh có chút không nỡ:
- Em mệt lắm à? Anh đưa em đi ăn chút gì rồi về nhé!
- Thôi! - Lưu Khả Ly lắc đầu - anh chở em đi mua chút đồ ăn cho cô rồi về thôi, hôm nay cô chắc cũng mệt
- Ờ, vậy cũng được. Lúc chiều mẹ anh có gọi điện cho giáo sư Lưu nhưng mấy lần đều không được, anh đoán chắc là có chuyện gì ...
- À ... - Lưu Khả Ly chột dạ - đúng là hôm nay công ty rất bận
- Anh tính nhờ em nói với cô, thuyết phục mẹ anh đừng kiện tụng với Tỏa Toả nữa - Tạ Hoành Tổ hơi ngần ngại, vừa nói vừa liếc nhìn sang Khả Ly
- Vậy ư? Anh nghĩ cô sẽ thuyết phục được mẹ anh à?
- Giáo sư Lưu là người mẹ anh rất nể, hai gia đình cũng có mối quan hệ tốt ....Với lại ... Tạ Hoành Tổ chần chừ
- Với lại sao ạ? - Lưu Khả Ly nhanh nhảu hỏi
- Với lại nếu sau này chúng ta kết hôn, cũng sẽ có những đứa con của mình, như vậy sẽ đỡ thiệt thòi cho em.
- Anh nghĩ vậy thật à? - Lưu Khả Ly xúc động nhìn Tạ Hoành Tổ, đúng là anh ấy rất tốt với cô, rất biết nghĩ cho cô.
- Ừm, nên việc này phải nhờ đến giáo sư Lưu nói giúp, em thấy được không?
- Vâng, em sẽ lựa lời nói với cô.
Lưu Khả Ly chìm sâu vào hàng hàng lớp lớp suy nghĩ. Ban đầu, giáo sư Lưu khích lệ Tạ Gia Nhân quyết tâm giành lại máu mủ nhà họ Tạ, bây giờ lại nói bà khuyên Tạ Gia Nhân bỏ cuộc, chắc không phải chuyện dễ dàng. Hơn thế nữa, chuyện bà ấy muốn cô gần gũi hơn với Alex Su , cô còn chưa thực hiện được. Nếu bây giờ mang chuyện này ra nói, chẳng phải sẽ làm bà ấy tức giận hơn hay sao?
Lưu Khả Ly xách túi thức ăn, cứ đứng tần ngần ở trước cửa nhà giáo sư một lúc mà không dám bấm chuông, thực sự cô không biết sẽ mở lời thế nào? Đăng xa vọng lại tiếng bước chân, tiếng của hai người đàn ông, một rất quen, một có phần lạ lẫm. Lưu Khả Ly không khó để nhận ra một trong hai người đó là cha nuôi của mình, theo bản năng cô nép vào một hành lang gần đó, dù sao cô cũng không muốn đυ.ng mặt ông ấy lúc này.
- Lưu Tiên Sinh, ông có cách nào thắng Diệp Cẩn Ngôn không?
- Dương Tổng, cậu cứ bình tĩnh, hôm nay chúng ta gặp nhau là để bàn bạc đây
Dương Tổng, Dương Kha?! Sao anh ta và cha nuôi của cô cùng có mặt tại đây? Họ cùng nhau bàn bạc để chiến thắng Diệp Cẩn Ngôn, không lẽ việc phương án dự thầu bị tiết lộ có liên quan đến ông ấy và giáo sư Lưu?
Lưu Khả Ly lặng lẽ đứng đằng xa quan sát, một lát giáo sư Lưu ra mở cửa, hai người đàn ông nhanh chóng bước vào nhà. Cô cứ đứng bên ngoài chờ đợi, một giờ, hai giờ trôi qua cũng không thấy họ ra. Trong lòng cô đã rối, nay lại còn rối hơn. Cô đi theo giáo sư Lưu và cha nuôi đã rất nhiều năm, họ vừa là người có ơn với cô, lại là người cô vô cùng nể sợ. Đôi ba lần, cô có cảm giác mình không thể nắm bắt họ muốn làm gì, nhưng vì trách nhiệm nên cô đành cố gắng làm theo. Nhưng gần đây, thực sự cô cảm thấy trong thâm tâm cô không hoàn toàn đồng tình. Lưu Khả Ly đứng đợi thêm một lúc, người trong nhà giáo sư Lưu vẫn chưa rời đi, cô đành trở xuống, bắt một chiếc xe về nhà. Trong lòng như có hàng trăm hàng ngàn sợi tơ bó chặt, rối loạn không có hướng nào gỡ ra hết được.
***
Buổi sáng, Tỏa Tỏa dậy sớm, cô đến bên giường dùng khăn ấm lau mặt cho Diệp Cẩn Ngôn, ông vẫn ngủ say. Cô nhìn hai mắt nhắm chặn và hai hàng lông mày nhíu lại của Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng trào dâng một nỗi xót xa. Julia đã thức dậy trước cô, về nhà nấu một nồi cháo lớn, mang vào bệnh viện, thấy Tỏa Tỏa đứng tần ngần bên giường bệnh của Diệp Cẩn Ngôn, Julia dịu dàng nói:
- Phu nhân, sao cô không nghỉ thêm?
- Em không ngủ được…
- Cô phải ráng nghỉ ngơi đi, phải giữ sức khỏe nữa – Julia nhìn Tỏa Tỏa lo lắng – Hôm nay tôi thấy cô hơi xanh xao đấy ạ. Diệp Tổng thấy cô như vậy, ông ấy sẽ lo lắm đấy.
- Em không sao đâu, lát nữa Cẩn Ngôn dậy ăn sáng xong, em sẽ đến công ty một chút, chị ở lại với anh ấy giúp em, em sẽ đi nhanh thôi.
- Phu nhân vẫn đi làm ư?
- Vâng, công ty đang giai đoạn căng thẳng, em muốn phụ giúp thật nhiều cho anh ấy lúc này…
- Phu nhân … - Julia sửng sốt nhìn Tỏa Tỏa, rõ ràng cô ấy không giống những cô gái làm dâu hào môn, Diệp Tổng thật có phước.
- Chị đừng lo mà …
Tỏa Tỏa nắm lấy tay của Julia lay lay như muốn nói để cô ấy yên tâm, ở những lúc thế này, cô làm sao có thể cho phép mình yếu đuối và lười biếng được chứ.
Hự!
Tỏa Tỏa quay lại thấy Diệp Cẩn Ngôn vừa tỉnh, hai mí mắt có vẻ sưng lên mỏi mệt.
- Ông xã, anh dậy rồi, anh có thấy trong người đau mệt chỗ nào không? – Tỏa Tỏa vội vã ngồi xuống cạnh giường của Diệp Cẩn Ngôn, nắm lấy tay của ông, trìu mến hỏi.
- Tỏa Tỏa… - Giọng Diệp Cẩn Ngôn rất nhỏ, dường như không còn hơi sức– Anh không sao, chỉ hơi mệt thôi, sáng nay mấy giờ bác sỹ thăm khám.
- Ban đêm bác sỹ trực cứ 2 tiếng lại đến thăm anh, lúc nãy anh chưa dậy họ cũng đến rồi, còn khám chuyên sâu thì khoảng 8h
- Ừ … vậy lát em gọi Tiểu Phạm … đến đây cho anh.
- Anh vẫn làm việc ư?
- Anh dặn cậu ấy một chút việc thôi, em đừng lo, đừng lo – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn Tỏa Tỏa, gương mặt nở một nụ cười hiền, ông không muốn Tỏa Tỏa phải lo lắng, không muốn vì ông mà Tỏa Tỏa phải vất vả thêm.
- Vâng, nhưng anh phải nghỉ ngơi cho khỏe, em và mọi người sẽ làm thay việc của anh – Tỏa Tỏa nghiêm giọng nói, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn thì đong đầy trìu mến, đong đầy yêu thương.
- Anh nhớ rồi mà. – Diệp Cẩn Ngôn bật cười trước dáng điệu nghiêm trang của Tỏa Tỏa, chỉ mong trời đất thương tình, để cho ông vượt qua kiếp nạn này, khỏe mạnh sống bên cạnh cô, nếu không … không … ông không dám nghĩ đến hai chữ “nếu không”, tuyệt nhiên không dám nghĩ đến.
Một lát, Phạm Kim Cang hớt hải chạy đến, vừa nhận được điện thoại của Tỏa Tỏa là anh tức tốc đến ngay, cả đêm qua anh gặp ác mộng, anh mơ rằng anh đi đến một vùng đất xa xôi, chỉ có những tòa nhà, có những con đường, có những hàng dài xe cộ nối đuôi nhau, nhưng anh tìm mãi trong số những đoàn người đông nghịt thì không tài nào thấy Diệp Tổng, anh tuyệt vọng gào thét gọi tên ông rồi giật mình tỉnh dậy, khi ấy mới biết là mình đang mơ.
- Diệp Tổng, ông thấy trong người thế nào rồi? – Phạm Kim Cang kéo tay đóng chặt cửa phòng, vừa tiến đến bên giường, vừa nhỏ giọng nói
- Không ổn chút nào. – Diệp Cẩn Ngôn thì thào
- Tỏa Tỏa vẫn không biết phải không ạ?
- Ừ! Đừng nói cho cô ấy.
- ….. Vâng – Phạm Kim Cang ngập ngừng gật đầu
- Chuyện với AG thế nào rồi.
- Ổn cả rồi, hôm qua bất đắc dĩ tôi phải nói với họ về thân phận của Tỏa Tỏa, ai cũng sững sờ.
- Tôi nghĩ việc tiết lộ phương án có liên quan đến Lưu Triệu Mẫn … hự hự - Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa dừng lại lấy hơi …- và Lưu Vân. Cậu cho điều tra theo hướng ấy, chú ý cả Lưu Khả Ly và Viên Viện.
- Viên Viện? – Phạm Kim Cang ngạc nhiên hỏi lại
- Ừ! Hụ … cô gái này tính đối kháng rất cao, lại tham vọng… không đơn giản .
- Vâng….
- Tỏa Tỏa và công ty, nhờ cả vào cậu và các anh em … - Diệp Cẩn Ngôn nhìn Phạm Kim Cang với ánh mắt khẩn cầu.
- Diệp Tổng, ông đừng lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho nhanh khỏe. Mọi việc cứ để chúng tôi lo.
Phạm Kim Cang đi rồi, Diệp Cẩn Ngôn nằm một mình lặng thinh, ánh mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, cuộn tơ vò trong lòng như có thêm nhiều sợi tơ mảnh bao phủ xung quanh. Ông không lường trước được, ông và Tỏa Tỏa lại công khai quan hệ vợ chồng trong hoàn cảnh này, nếu ông có mệnh hệ gì, chẳng phải cô ấy sẽ rất thiệt thòi hay sao?
***
Từ hôm qua đến giờ, không thấy Toả Toả có mặt ở công ty, Viên Viện bỗng thấy lòng dạ bất an. Có khi nào Toả Toả vì chuyện này mà không đến công ty nữa không? Có khi nào sự việc này ảnh hưởng đến Sự nghiệp của Toả Toả không? Nếu so sánh những lợi ích mà giáo sư Lưu hứa hẹn sẽ mang đến cho cô, và việc tự tay cô huỷ hoại một cô gái trẻ không thù không oán, quả là một cái giá không tương xứng. Viên Viện lầm lũi đi ra khu vực canteen, cố gắng nghe ngóng, hi vọng có được chút thông tin nào của Toả Toả.
- ê, mấy cô có thấy Toả Toả của phòng dự án hôm nay đi làm không? - cô cố tình hỏi dò đám nhân viên nữ đang tụ tập nói chuyện
- Cô ấy cùng phòng với cô mà? - một trong số đó quay ra, ngạc nhiên hỏi lại
- Ờ, nhưng tôi không quản lý cô ấy ...
- Xem ra cô không biết gì rồi, hôm qua thư ký Phạm đích thân sang bên AG để thông báo scandal này không liên quan đến Toả Toả.
- Hả? Sao các cô biết? - Viên Viên lộ rõ vẻ sửng sốt.
- Lúc nãy tôi đi ngang qua phòng nhân sự, có nghe được. Nhưng còn chuyện này động trời hơn, tôi đảm bảo các cô nghe xong sẽ hồn bay phách lạc - Cô gái làm điệu bộ thần bí
- Chuyện gì? Cô mau nói nhanh đi- Nhóm người còn lại hối thúc, Viên Viên cũng nóng lòng muốn nghe
- Chu Toả Toả chính là vợ của Diệp Tổng, cô ấy là bà chủ của chúng ta, Diệp ... Phu ... Nhân
Cô gái nhấn mạnh từng chữ như sợ những người còn lại không nghe rõ
- Hả? Cô chắc chứ? Chắc chắn đây không phải là tin đồn vô căn cứ đó chứ
- Hoàn toàn chắc chắn! Hôm qua thư ký Phạm đã nói việc này với phía bên AG, không thể sai được
- Ồ!
Nhóm người con gái lập tức nhao lên, cả đám xôn xao nói về chuyện họ đã từng làm khó Toả Toả thế nào? Họ đã từng thấy Toả Toả mặc đồ đẳng cấp ra sao? Rằng họ đã từng đồn đoán là tại sao cô ấy lại có nhiều hàng hiệu đến thế? Có người đã mạnh miệng đoán Toả Toả mang đồ fake để sống ảo ... Viên Viện nghe những lời bàn tán nhưng không từ ngữ nào lọt vào tai mình bởi chính cô lúc này không thể tin vào những gì mà mình nghe được. Cô chầm chậm bước về phòng, ngồi tĩnh lặng trước màn hình máy tính, ai hỏi cũng không trả lời.
- Chị Tỏa Tỏa, chị Tỏa Tỏa – tiếng reo hào hứng của John khiến Viên Viện bừng tỉnh, hướng mắt về phía Tỏa Tỏa xinh đẹp vừa bước vào phòng, hôm nay Tỏa Tỏa có vẻ mệt mỏi hơn đôi chút.
- Chào John. – Tỏa Tỏa đáp lại cho có lệ
- Em … em … - John ngập ngừng, dường như trong lòng có điều gì khó nói
- Tôi thực sự rất bận, John. – Tỏa Tỏa nhìn thẳng vào John, nghiêm nghị nói – Tôi chỉ ghé công ty bàn giao một số việc với đội thiết kế, xong là đi liền, có việc gì nói sau nhé.
- À vâng – John gãi gãi đầu, ngượng ngùng – vậy chị đi làm việc đi ạ
Tỏa Tỏa chăm chú làm việc một lúc, rồi vội vàng xách túi cùng mớ tài liệu rời đi, trước khi đi cũng không kịp nói gì với mọi người trong phòng, nếu như trước đây, có lẽ mọi người sẽ đoán già đoán non là cô ấy sợ tin đồn nên tránh mặt, nhưng giờ đây khi thân phận của Tỏa Tỏa được tiết lộ, mọi người có vẻ không dám bàn bạc nhiều, họ vẫn biết ông chủ của họ ghét nhất điều gì, vậy nên muốn yên thân tốt nhất cũng phải đối đãi thật tốt với phu nhân của ông ấy.
Viên Viện chứng kiến tất cả, trong lòng bỗng cảm thấy hoang mang. Nếu Tỏa Tỏa là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, với bản lĩnh và quyền lực của ông ấy, việc truy tìm ra người tung mớ ảnh kia lên mạng nội bộ dễ dàng như trở bàn tay. Viên Viên lờ mờ đoán được tại sao Amy lại bị điều đi vài ngày sau buổi trình chiếu, có thể cô gái trẻ Amy kia cũng đã làm việc không nên làm mất rồi. Viên Viện cười khổ, với một cô gái thân cô thế cô như cô, dù có được giáo sư Lưu chống lưng, thì cũng không thể đấu lại được Diệp Cẩn Ngôn, chi bằng tự tìm đường, ít ra cũng an yên mà sống tiếp. Cô mở máy tính, thảo một đoạn văn bản, nhanh chóng in ra cho vào một chiếc bì thư, rồi xách túi đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Ngoài cánh cửa kia chưa biết sẽ là trời yên bể lặng, hay giông tố bủa vây, nhưng chắc chắn cô không muốn tự mình đâm đầu vào biển lửa.