Tỏa Tỏa ngồi trên xe lòng nóng như lửa đốt, mười ngón tay của cô bấu vào nhau sắp rớm máu, gương mặt hết trắng bệch lại trở nên đỏ bừng. Cô nhìn những dòng xe nối đuôi nhau chậm chạp trên con đường vào giờ cao điểm, chỉ mong bây giờ có đôi cánh để có thể bay một mạch tới bệnh viện.
- Tài xế Tống, anh có thể đi nhanh một chút không? – Tỏa Tỏa không ngừng hối thúc.
- Tôi đang cố hết sức thưa phu nhân, đường kẹt xe quá ạ.
Phạm Kim Cang thấy bộ dạng lo lắng của Tỏa Tỏa, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh hơn, dù sao Tỏa Tỏa cũng không thể dựa vào ai lúc này.
- Bình tĩnh nào, Tỏa Tỏa. Diệp Tổng sẽ không sao đâu.
- Tôi lo quá – Tỏa Tỏa bắt đầu bật khóc, những cơn nấc nghẹn không thể nào dừng.
- Không sao đâu mà, không sao đâu mà – Phạm Kim Cang nắm lấy tay Tỏa Tỏa, khóe mắt cũng bắt đầu rưng rưng.
- Anh ấy mà …. Hức hức … mà … làm sao thì …
- Anh ấy sẽ không sao đâu. – Phạm Kim Cang chỉ biết nói đi nói lại một câu, đó cũng là câu nói anh tự an ủi mình lúc này – À việc này khoan hãy nói cho những người trong công ty biết, trừ Nam Tôn và Vĩnh Chính, công ty đang giai đoạn căng thẳng, đừng để mọi người hoang mang.
- Vâng … - Tỏa Tỏa gật gật.
- Đừng lo lắng quá, đừng lo lắng quá.
Phạm Kim Cang tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng anh cũng như có trăm mối tơ vò, rối ren, hỗn loạn. Chỉ hi vọng Diệp Tổng không sao, nếu anh ấy có vấn đề gì, các dự án tiếp theo sẽ làm thế nào? Chuyện với giáo sư Lưu, sẽ kín đáo dàn xếp hay dùng biện pháp mạnh với bà ta, chuyện của Tỏa Tỏa nữa. Phạm Kim Cang càng nghĩ càng rối, càng thấy đi vào đường cùng. Chỉ cầu trời phù hộ cho Diệp Tổng không sao. Cầu cho ông ấy không sao?
Xe đến sảnh bệnh viện, Tỏa Tỏa không đợi Phạm Kim Cang mà mở cửa chạy một mạch vào khu cấp cứu, hớt hải tìm nhân viên lễ tân hỏi thăm:
- Tôi là người nhà của Diệp Cẩn Ngôn, xin hỏi ông ấy nằm ở phòng nào, ông ấy có sao không ạ?
- À chào cô - nhân viên lễ tân lịch thiệp nói – Diệp Cẩn Ngôn nằm ở khu 103, các bác sỹ vẫn đang cấp cứu cho ông ấy, xin lỗi cô là …
- Tôi là vợ của ông ấy, Chu Tỏa Tỏa. Xin hỏi tình hình của ông xã tôi thế nào rồi ạ?
- Các bác sỹ vẫn đang cấp cứu cho ông ấy, thật may vì cô đã có mặt ở đây. Chúng tôi sẽ báo với cô ngày khi có tin.
- À vâng vâng
Tỏa Tỏa lau nước mắt, đi đến một hàng ghế dài ngoài khu cấp cứu, cô tìm một chiếc ghế gần cửa phòng nhất để ngồi xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn về hai cánh cửa đóng kín.
Một lát, Phạm Kim Cang cũng vào đến nơi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô. Cả hai không nói gì, chỉ cố kìm nén những tiếng nấc, kiên nhẫn chờ đợi. Thỉnh thoảng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Tỏa Tỏa lại chạy ngay đến, níu tay nhân viên y tế dò hỏi tình hình, đáp lại sự nóng lòng của cô chỉ là những cái lắc đầu của bác sỹ, bọn họ có rất nhiều ca đang cấp cứu, chưa ai có thể trả lời cho cô về tình trạng của Diệp Cẩn Ngôn.
- Xin hỏi ở đây có ai là người nhà của Diệp Cẩn Ngôn không ạ?
- Là tôi đây, thưa bác sỹ, tôi là vợ của ông ấy. – Tỏa Tỏa vội vã chạy tới phía tiếng nói.
- Chào cô, tình hình của Diệp Cẩn Ngôn đã qua cơn nguy hiểm, nhưng do cú va đập mạnh vào vùng đầu và lưng nên chúng tôi sẽ còn phải theo dõi và kiểm tra thêm.
- Chúng tôi có thể vào thăm anh ấy được chưa ạ? – Tỏa Tỏa nôn nóng
- Bệnh nhân qua cơn nguy hiểm nhưng do tác động của thuốc nên cũng cần vài giờ nữa mới tỉnh lại. Tuy nhiên người nhà có thể vào được rồi.
- Cảm ơn bác sỹ - Tỏa Tỏa rối rít nói, rồi chạy thẳng vào bên trong.
Diệp Cẩn Ngôn nằm trên giường, phần đầu quấn băng trắng toát, xung quanh gắn một số thiết bị theo dõi, hai mắt nhắm nghiền dường như sâu thẳm đang cố chịu đựng đớn đau. Tỏa Tỏa tiến đến bên cạnh, run run đưa tay sờ lên mặt ông, nước mắt rơi lã chã, những tiếng nấc cố kìm nén nhưng cứ trào lên, khiến cô không thể thở được. Cô chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng này của ông, chưa bao giờ thấy ông chống chọi với nỗi đau, những gì Diệp Cẩn Ngôn để lại trong lòng cô là hình ảnh một người phi phàm nho nhã, có sức mạnh khuynh đảo thương trường nhưng lại yêu thương chiều chuộng cô không giới hạn.
- Tỏa Tỏa, đừng khóc, bác sỹ đã nói là Diệp Tổng không có gì nguy hiểm rồi mà. – Phạm Kim Cang cố gắng trấn an cô.
- …. – Tỏa Tỏa không nói gì, cũng không ngừng khóc.
- Cô có cần tôi gọi cho Nam Tôn đến đây với cô không?
- Không… không cần đâu… cậu ấy phải ở công ty xem lại phương án, chúng ta chỉ còn có hai ngày … - Tỏa Tỏa gạt nước mắt nói.
- Vậy tôi gọi cho Đới Thiến? – Phạm Kim Cang đề nghị, anh muốn hỏi ý kiến của Tỏa Tỏa trước, dù gì cô ấy cũng là vợ của Diệp Cẩn Ngôn về lý là bà chủ của anh.
- Vâng, anh gọi cho dì Út giúp tôi – Tỏa Tỏa không do dự mà đồng ý ngay, lúc này người có thể đứng ra giúp đỡ cho bọn họ của còn Đới Thiến.
Phạm Kim Cang bước vội ra ngoài, gọi vài cuộc điện thoại, rất nhanh Đới Thiến đã đến, trên gương mặt không giấu nổi sự lo lắng bàng hoàng. Vừa đến nơi, cô đã nhỏ tiếng hỏi:
- Diệp Tổng không sao chứ?
- Bác sỹ nói không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tạm thời chưa tỉnh, chấn thương vùng đầu và lưng cần phải theo dõi thêm – Phạm Kim Cang cũng nhỏ tiếng trả lời, vừa nói vừa nhìn về người đàn ông nằm trên giường, đáy mắt vẫn chứa đầy lo âu.
- Tỏa Tỏa ổn chứ? – Đới Thiến bồn chồn.
- Cô ấy đang rất lo lắng, cô động viên cô ấy thêm giúp tôi.
- Ừm. – Đới Thiến ân cần đáp rồi bước đến gần, kéo Tỏa Tỏa ngồi xuống cạnh mình, vuốt vuốt lại giúp cô mớ tóc mai dính trên gương mặt nhòe nhoẹt nước – Diệp Tổng sẽ không sao đâu, cháu đừng lo lắng quá Tỏa Tỏa.
- Cảm ơn dì, có gì đến đây, cháu vững tâm hơn. Việc ở công ty không biết Phạm Phạm đã nói với gì chưa?
- Cháu còn có tâm sức lo lắng cho việc công ty ư? – Đới Thiến thấy Tỏa Tỏa như vậy trong lòng có chút xót xa.
- Cẩn Ngôn là vì đi xử lý việc của công ty nên mới gặp chuyện, chắc hẳn anh ấy cũng muốn mọi chuyện ở công ty êm đẹp.
- Ừm, Phạm Kim Cang cũng đã nói với dì rồi, dì sẽ tận lực phụ giúp các cháu, một lát nữa, đội thiết kế tốt nhất của Tinh Ngôn sẽ sang phối hợp với Vĩnh Chính để làm việc, nếu cháu có cần thêm gì thì cứ nói, dì sẽ đáp ứng.
- Cháu cảm ơn dì, cảm ơn dì đã giúp cháu … à không giúp cho Cẩn Ngôn.
- Tỏa Tỏa – Đới Thiến nắm lấy tay Tỏa Tỏa, nhìn cô một lát, rồi lại nhìn Phạm Kim Cang, nghĩ ngợi một chút rồi ôn tồn nói – Thực ra, mọi yêu cầu của cháu, dì và Tinh Ngôn đều sẽ phải đáp ứng, vì cách đây vài tuần, Diệp Tổng để chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của anh ấy sang tên của cháu rồi, cháu mới thực sự là bà chủ của dì.
- Hả? – Tỏa Tỏa không lường trước là có chuyện này, há hốc miệng kinh ngạc.
- Ừ, Diệp Tổng định khi nào bắt đầu triển khai Mịch Uyển thì nói với cô, nhưng hôm nay ông ấy xảy ra chuyện này, chúng tôi nghĩ cô cần phải biết trước – Phạm Kim Cang nói thêm vào.
- Sao… sao anh ấy lại phải làm như vậy? – Tỏa Tỏa ấp úng, không nói nên lời.
- Cháu và Diệp Tổng đã kết hôn, anh ấy làm như vậy cũng là bình thường, hoặc có thể anh ấy có những tính toán khác đối với cháu.
- Cháu… Cháu …
- Thôi đừng nghĩ nhiều, bây giờ dì về lại công ty, triển khai công việc, tối nay dì sẽ cho bảo mẫu sang giúp cháu chăm Tiểu Tỏa, để Julia phụ giúp cháu ra vào bệnh viện.
- Cháu…cháu… cháu cảm ơn dì – Tỏa Tỏa bật khóc, ở trong hoàn cảnh này, có những người thân thiết ở bên cạnh để dựa vào, thật tốt biết bao. Cô cảm thấy biết ơn nhiều lắm.
- Đừng khóc nữa, cháu phải mạnh mẽ lên, là chỗ dựa cho Diệp Tổng và công ty nữa – Đới Thiến ôm lấy Tỏa Tỏa, dịu dàng động viên cô.
Ngồi ở phòng bệnh một lúc, nhìn các bác sỹ y tá thi thoảng đi ra đi vào để kiểm tra cho Diệp Cẩn Ngôn, đôi lúc được trao đổi với bác sỹ, Tỏa Tỏa cũng cảm thấy bình tâm hơn. Cô kéo một chiếc ghế đến bên cạnh giường của Diệp Cẩn Ngôn, lặng lẽ quan sát ông. Phạm Kim Cang vẫn ở lại bệnh viện với cô, nhưng bận rộn ra vào nói chuyện điện thoại, giai đoạn nước sôi lửa bỏng thế này, anh không giám một phút ngơi tay.
- Tỏa Tỏa – Phạm Kim Cang tiến vào, nhỏ tiếng nói – Tôi phải đi họp với bên AG bây giờ, xem ra vụ của cô làm cho bên đó gây sức ép đến chúng ta rồi.
- Tại sao? – Tỏa Tỏa hốt hoảng.
- Tôi mới nhận tin, tôi và Vĩnh Chính sẽ sang đó, có gì tôi báo cho cô sau.
- Vậy anh đi đi, tôi ở lại với Cẩn Ngôn, bên này có tin gì tôi báo với anh liền.
- Ừm.
Phạm Kim Cang vội vã đi ra, tâm trạng càng lúc càng rối bời, rõ ràng anh biết giáo sư Lưu không thể vô can trong chuyện này, nhưng không thể có cách để khống chế bà ta ngay được. Việc tai nạn của Diệp Tổng, có nên báo cảnh sát không? Nếu bây giờ làm bung bét mọi việc, e rằng ảnh hưởng đến việc đấu thầu, mà cũng không thể giúp Diệp Tổng bình phục ngay được. Việc người phát tán tin đồn của Tỏa Tỏa, bằng chứng vẫn đang truy tìm, làm sao để nhanh chóng xác thực giáo sư Lưu đứng sau mọi chuyện đây?
***
Phạm Kim Cang vòng về công ty, rồi đích thân lái xe chở theo Vĩnh Chính đến văn phòng của AG. VĨnh Chính thấy Phạm Kim Cang không đem theo tài xế thì ngạc nhiên hỏi:
- Thư ký Phạm, sao anh lại tự mình lái xe?
- Tôi muốn trao đổi chút việc riêng với cậu, có tài xế sẽ không tiện – Phạm Kim Cang nghiêm giọng nói.
- À vâng… vâng.
- Diệp Tổng bị tai nạn, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Trường An, vẫn chưa tỉnh. Tỏa Tỏa đang ở bên ấy.
- Hả… hả… Diệp Tổng có sao….
- Diệp Tổng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần theo dõi – Phạm Kim Cang ngắt lời, vội vã nói tiếp – Ông ấy và giáo sư Lưu của AG có vài tranh chấp từ ngày xưa, liên quan đến Mịch Uyển, chúng tôi có một vài suy đoán, lát tôi sẽ nói cho cậu. Nhưng cậu cần biết giáo sư Lưu, Lưu Triệu Mẫn chính là vợ cũ của Diệp Cẩn Ngôn.
- Hả hả… Tôi không biết, không thể tưởng tượng nổi – Vĩnh Chính lắp bắp
- Đúng, rất hoang đường, tuy nhiên bây giờ đang không phải lúc tưởng tượng, chúng ta cần bàn kế sách đối phó với giáo sư Lưu và phía AG.
Phạm Kim Cang thay đổi nét mặt về trạng thái nghiêm túc đáng sợ, bình thường mọi người sẽ thấy anh xéo xắt chua ngoa, hoặc có lúc lại nhiều chuyện hơn cả phụ nữ, nhưng lúc này đây, hơn tất thảy anh phải trở về đúng trạng thái của mình, phát huy bản lĩnh vốn có mà anh thu nhận được từ bao năm đi theo Diệp Cẩn Ngôn. Chương Vĩnh Chính ngồi lắng nghe không sót một từ nào, chưa bao giờ anh thấy một Phạm Kim Cang thâm sâu đến vậy. Nhất định, vì Diệp Cẩn Ngôn anh cũng sẽ cùng Phạm Kim Cang dốc hết sức mình.