Buổi sáng, tài xế Tống vẫn chở Tỏa Tỏa đi làm như thường lệ, mới đến sảnh tòa nhà, cô đã gặp Tưởng Nam Tôn:
- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa.
- Chào buổi sáng, Nam Tôn – Tỏa Tỏa thấy bạn thì cười nói vui vẻ.
- Cậu vẫn đi xe riêng à?
- Ừm – Tỏa Tỏa gật gật.
- Diệp Tổng không nói gì sao?
- Anh ấy cũng không đồng ý lắm, nên tớ định mấy ngày nữa sẽ công khai, sau khi chúng ta giải quyết xong mớ rắc rối này.
- Tớ tán thành, hai cậu cũng nên công khai thôi, hôm nay thần sắc cậu rất tốt, chắc nghỉ ngơi đủ rồi hả
- Cẩn Ngôn chăm sóc tớ rất tốt – Tỏa Tỏa ghé sát vào tai bạn, thì thầm
- Ha ha, tớ cũng nhìn ra mà
Tỏa Tỏa phấn khởi khoác tay Nam Tôn tiến vào đại sản tòa nhà, vừa đi vừa nhỏ to trò chuyện, những người xung quanh thi thoảng lại ngoái lại nhìn hai cô, xì xầm bàn tán.
- Hôm nay đi cùng với cô gái xinh đẹp như cậu, nên tớ cũng được chú ý lây – Nam Tôn chỉ vào những nhóm người phía sau, nói nửa đùa nửa thật.
- Ai da, chắc là tớ đi cùng với nhân viên ưu tú của công ty nên mọi người đố kỵ đó mà – Tỏa Tỏa vui vẻ đùa lại.
- Ha ha ha, vậy chúng ta đúng là tài sắc vẹn toàn rồi.
Reng reng reng
Điện thoại của Toả Toả đổ chuông liên tục, liếc nhìn thấy người gọi là John, cô cúp máy không nghe, để lên đến phòng rồi gọi lại cho cậu ta vậy.
Reng Reng Reng
John gọi lại. Toả Toả miễn cưỡng bấm mấy kết nốt.
- Chị Toả Toả, chị Toả Toả - giọng của John gấp gáp
- Có chuyện gì vậy John, đừng nói là nhờ tôi mua đồ ăn sáng giúp cậu đấy nhé, tôi đến sảnh rồi.
- Không không! Chị Toả Toả mở mạng nội bộ của công ty lên xem đi, người ta đang bàn tán về chị đấy? - John nói trong điệu bộ hốt hoảng.
- Bàn về tôi à?
- Chị xem đi, khoan hãy lên văn phòng, trên này đang um sùm như trận địa lửa vậy?
- Hả? Để tôi xem
Toả Toả gấp gáp mở điện thoại, Nam Tôn bên cạnh sốt sắng hỏi
- Có chuyện gì vậy, Toả Toả.
- Tớ không biết, chỉ nghe John nói trên mạng nội bộ đang có tin đồn về tớ. - Toả Toả run run, bàn tay bấm điện thoại cũng trở nên luống cuống.
- Để tớ mở ra cho.
Nam Tôn cầm lấy điện thoại trên tay Toả Toả, mở đường dẫn đến mạng nội bộ của công ty, một loạt tấm ảnh hiện ra, tuy nhân vật trong đó hoặc bị làm mờ, hoặc dùng hiệu ứng che lại, nhưng trong công ty sẽ không khó để nhận ra người đó là Toả Toả. Nội dung từng tấm ảnh ám chỉ, một người nào đó trong công ty lén lút qua lại và chuyển giao tài liệu cho công ty đối thủ cạnh tranh. Giữa lúc công ty đang rối ren xử lý việc phương án chào thầu bị trùng lặp thì tin đồn này lại được tung lên, chẳng phải là đang nhắm mũi tên vào Toả Toả hay sao? Những hình ảnh này chẳng phải tố cáo Toả Toả là nội gián của Dương Kha, vì lợi ích nào đó của bản thân mà bán đứng công ty, phản bội Diệp Cẩn Ngôn?
- Hừ? - Nam Tôn bực tức tắt điện thoại, gương mặt đỏ lừ
- Sao vậy? - Tỏa Toả lo lắng hỏi
- Tốt nhất là cậu đừng nên xem
- Sao? Tin xấu lắm à ?
- Cũng không hẳn. Nhưng cậu đừng nên xem, toàn là nhảm nhí thôi - giọng nói của Nam Tôn trở nên gắt gỏng.
- Họ nói về tớ à? Sao tâm trạng cậu lại trở nên tệ như vậy?
- Hừm, hay chúng ta đi thẳng lên phòng Diệp Tổng đi, nhờ anh ấy và thư ký Phạm xử lý. - Nam Tôn kéo tay Toả Toả đi vào thang máy, bấm lên phòng làm việc của Diệp Cẩn Ngôn
- Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được? - Toả Toả bước theo Nam Tôn, ánh mắt đầy vẻ lo lắng
- Một người nào đó post ảnh cậu gặp riêng Dương Kha, tuy mặt cậu đã bị che đi nhưng ai cũng đoán biết được hết.
- À. Thì tớ cũng gặp anh ta mấy lần mà, tưởng chuyện gì? - Toả Toả thở phào – Cẩn Ngôn cũng biết mà
- Sao lại tưởng chuyện gì? - Nam Tôn nghiêm giọng, người post bài này ám chỉ cậu chính là người bán đứng công ty, đưa phương án cho phía Dương Kha đấy.
- Hả? Bịa đặt? Làm sao có chuyện đó được!
- Chúng ta tin vậy, nhưng người ngoài sẽ có người hoài nghi. Cứ lên phòng Diệp Tổng đã - Nam Tôn quả quyết nói, ánh mắt ngập tràn ưu tư.
***
Tại bãi đậu xe của một chung cư cao cấp khu trung tâm Thượng Hải, Tạ Hoành Tổ bật chế độ dừng xe ưu tiên, kiên nhẫn chờ đợi. Lưu Khả Ly đã quay trở về sau chuyến đi công tác xa, anh muốn được đưa đón bạn gái đi làm.
Lưu Khả Ly là cô gái tốt, nếu như là trước đây, với gia cảnh gia đình anh có lẽ cô ấy sẽ đỡ thiệt thòi hơn. Sáng nay, Tạ Gia Nhân lại nhắc với anh về chuyện hôn sự, có lẽ bà muốn anh yên bề gia thất khi sức khỏe còn có thể trụ được. Biến cố của gia đình cộng thêm những suy tính tranh giành Tiểu Tỏa, đã giáng xuống cho bà những đòn khá mạnh, Tạ Hoành Tổ cũng không muốn mẹ vì mình mà phải lo lắng hơn nữa, nếu như Tạ Gia Nhân đã muốn anh và Khả Ly kết hôn, thôi thì anh nghe lời vậy.
- Anh đợi em lâu chưa? - Lưu Khả Ly mở cửa, vừa ngồi xuống đã dịu dàng hỏi.
- À à anh mới đến thôi - Tạ Hoành Tổ bối rối, vì mải suy nghĩ nên anh không nhìn thấy Khả Ly bước ra từ cổng chính.
- Anh bận vậy không cần ngày nào cũng phải đưa đón em đâu? - Lưu Khả Ly nhìn Tạ Hoành Tổ ái ngại, một mặt cô cảm thấy áy náy, một mặt cô cũng không muốn giáo sư Lưu bắt gặp họ thường xuyên bên nhau. Hôm trước cha nuôi của cô không muốn cô tiếp tục qua lại với Tạ Hoành Tổ nữa, mà chuyển hướng sang con trai của chủ tịch Su, giáo sư Lưu chắc chắn sẽ vì chiều lòng ông ấy mà yêu cầu cô hạn chế qua lại với anh. Trong lòng Lưu Khả Ly thực sự không muốn vậy, nhưng cô chưa tìm ra cách nào để ứng phó, chi bằng cứ im lặng, một thời gian nữa rồi cô sẽ tìm cách nói với họ sau. Hôn nhân có thể mang lại lợi ích kinh doanh, nhưng chuyện tình cảm không thể nói xa là xa nhau được.
- Không sao, em mới đi về mệt, để anh đưa đón em, khỏi phải đi xe ngoài.
Lưu Khả Ly đưa mắt nhìn Tạ Hoành Tổ qua tấm kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi bâng khuâng. Cô biết Tạ Hoành Tổ chưa quên hẳn Chu Toả Toả, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô là thật lòng. Trước kia, có thể anh chỉ là chàng công tử bột ngoài tiền ra thì không có gì, nhưng sau bằng ấy thời gian sát cánh cùng Diệp Cẩn Ngôn vực lại công ty, anh đã là một người đàn ông cứng cáp. Nếu vì anh không thể mang lại lợi ích to lớn cho cha nuôi như Alex Su mà phải từ bỏ đoạn tình cảm này, thì cô không nỡ. Thực sự không nỡ!
- Uây! - Lưu Khả Ly thấy Tạ Hoành Tổ sắp rẽ vào khu toà nhà công ty thì vội vàng ngăn lại - anh chở em đến quán cafe ở ngã tư gần công ty là được. Xong rồi anh về đi làm đi?
- Em hẹn gặp ai ở đó à?
- Không, em mua cafe thôi.
- Vậy anh đợi rồi đưa em về công ty?
- Thôi không cần, em đi bộ về được, anh về đi kẻo trễ- Lưu Khả Ly vội vàng lảng tránh. Giờ này cũng là giờ giáo sư Lưu đi làm, cô sợ bà thấy cô đi cùng Tạ Hoành Tổ thì sẽ không vui.
Tạ Hoành Tổ vòng xe về phía ngã tư, trong lòng cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ có Khả Ly là không thoải mái, giờ đây ngoài việc khéo léo lảng tránh thì cô không còn cách nào. Nếu để Tạ Hoành Tổ biết, những người bên cạnh cô đang sắp đặt để cô rời xa anh đến với Alex Su, liệu anh còn vui vẻ và vô tư như vậy không?
***
Nam Tôn kéo tay Tỏa Tỏa đi đến hành lang dẫn vào khu vực làm việc của Tổng Giám Đốc, vừa hay Phạm Kim Cang hớt hải chạy ra ngoài. Thấy hai cô gái, anh vội vã nói:
- Nam Tôn, Tỏa Tỏa, thật may quá, tôi cũng đang tính gọi điện cho các cô, vào đây vào đây …
- Anh đã xem những tấm ảnh trên trang nội bộ rồi à? – Nam Tôn lúi húi bước theo Phạm Kim Cang, không quên hỏi thẳng vào việc chính.
- Ừm, tôi và Diệp Tổng mới thấy, tôi đang tính gọi điện cho cô và Vĩnh Chính. Diệp Tổng đang chờ Tỏa Tỏa trong phòng đó.
- Ừm, vậy tôi vào với anh ấy đây.
Tỏa Tỏa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang đi lại trong phòng, dáng điệu sốt ruột.
- Anh gọi cho em, thấy máy ngoài vùng phủ sóng …
- À em trong thang máy, bây giờ làm sao anh? – Tỏa Tỏa chạy đến bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, bồn chồn nói.
- Không sao, em đừng lo. IT gỡ hết những tấm ảnh đó rồi. – Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh của Tỏa Tỏa.
- Nhưng khá nhiều người đã xem được, lúc nãy cậu John có gọi điện cho em, nói là mọi người ở công ty đang bàn tán …
- Không sao, Tiểu Phạm sẽ đi xử lý ngay, em cứ ở đây một lát đã…
Diệp Cẩn Ngôn kéo Tỏa Tỏa ngồi xuống một chiếc ghế sofa giữa phòng, Nam Tôn cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh.
- Nam Tôn – Diệp Cẩn Ngôn quay sang, ôn tồn nói – Cô ngồi đây với Tỏa Tỏa một lát, để hai người bình tĩnh trở lại, rồi hãy về phòng làm việc
- Vâng, Diệp Tổng. – Nam Tôn khẽ gật đầu, đoạn nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp – Diệp Tổng, ông có cho điều tra ai là người phát tán những tấm ảnh đó rồi chứ?
- Ừm, người phát tán sớm muộn cũng sẽ điều tra ra thôi, nhưng tôi biết ai đứng đằng sau rồi?
- Ai vậy? – Nam Tôn, Tỏa Tỏa cũng nhau hỏi, Phạm Kim Cang toan đi xử lý công việc, nghe vậy cũng vội vàng quay lại.
- Là người vừa nhắn tin cho tôi
- Hả?
Cả ba người cùng nhìn vào màn hình điện thoại của Diệp Cẩn Ngôn, một tin nhắn vừa gửi đến chưa đầy 30 phút.
- Giáo sư Lưu!
- Tại sao lại là giáo sư Lưu, sao bà ấy lại đứng đăng sau việc này? – Nam Tôn sửng sốt hỏi.
- Vì bà ấy đang muốn dành lại một dự án riêng của Diệp Tổng, có lẽ dùng những cách này để tấn công ông ấy. – Phạm Kim Cang búc xức nói chen vào, bản thân anh không ngờ giáo sư Lưu lúc nào cũng tỏ ra sắc sảo đoan trang, lại dùng những cách thức như vậy đối với người đã từng là chồng của bà ấy.
- Dành lại dự án của Diệp Tổng? sao bà ấy lại … - Nam Tôn thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra
- Vì bà ấy là vợ cũ của Cẩn Ngôn. – Tỏa Tỏa nhỏ tiếng nói.
- Hả? – Nam Tôn há hốc miệng, lời nói ra đến họng bỗng dưng bị chặn lại. Giáo sư Lưu là vợ cũ của Diệp Tổng, bà ấy muốn tranh giành dự án với ông, và dùng cách nào để khoa trương thanh thế. Như vậy, chẳng phải Tỏa Tỏa cũng sẽ là mục tiêu, Tỏa Tỏa cũng sẽ chịu thiệt thòi sao?
- Đúng đấy. – Tỏa Tỏa nắm lấy tay Nam Tôn, gật gật đầu xác nhận lại.
- Cậu không sao chứ Tỏa Tỏa, sau những chuyện này cậu thực sự ổn chứ? – Nam Tôn mắt long lanh, nhìn thẳng vào bạn mình.
- Tớ ổn, thật đấy, tớ không sao đâu. – Tỏa Tỏa bặm môi, ánh mắt cũng trở nên cương nghị. Cô không dối lòng, cũng không dối Nam Tôn, cô rất ổn.
- Nhưng bà ấy làm vậy để làm gì? Không lẽ bà ấy muốn phá vỡ hạnh phúc của các cậu, khiến Diệp Tổng hoài nghi cậu hay sao?
- Tớ không biết! – Tỏa Tỏa lắc đầu, nước đi này của giáo sư Lưu nhằm mục đích gì, bản thân cô cũng không hiểu được. Cô đưa mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng như có từng đợt sóng xô tới, khiến cô vừa lo lắng, vừa cảm thấy hoang mang. Nếu bà ấy đã nhắm vào cô, chắc chắn bà ấy biết được mối quan hệ của cô và Diệp Cẩn Ngôn, vậy bà ấy đã từng làm gì, và sẽ còn làm gì để nhắm vào cô nữa.
- Trước ấy bà ấy đã từng cho người động đến slides trình chiếu của cô đấy, Tỏa Tỏa – Phạm Kim Cang nhìn nét mặt lo lắng của Tỏa Tỏa, không kìm lòng được buột miệng nói.
- Hả? – Tỏa Tỏa không thể tin những lời đang rót vào tai mình.
- Chúng tôi đã điều tra được Amy lén động vào máy tính của cô, bằng vài thủ thuật nhỏ thì phát hiện ra Amy và giáo sư Lưu có vài giao dịch qua điện thoại. Diệp Tổng không muốn rút dây động rừng, nên điều Amy ra dự án ở ngoại thành, cuối cùng thì cô bé tự xin nghỉ việc. – Phạm Kim Cang cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng thực sự anh chỉ muốn xông thẳng đến văn phòng của AG, tìm giáo sư Lưu nói cho ra nhẽ.
- Ồ, hèn gì, từ hôm chuẩn bị đi khảo sát, em đã không thấy Amy rồi. – Tỏa Tỏa hồi tưởng.
- Bà ấy vẫn luôn nhắm vào anh, vì em là người phụ nữ của anh nên bị vạ lây. – Diệp Cẩn Ngôn nhìn Tỏa Tỏa, ánh mắt buồn bã nhưng đầy ắp yêu thương. – Bà ấy muốn lấy lại Mịch Uyển, xem ra bước đi này là muốn phá hủy hợp đồng đầu tư của phía AG đối với chúng ta, khiến chúng ta tiến lui đầu không được.
- …
Một không khí im lặng bao trùm, cả ba người còn lại đều chau mày ngẫm nghĩ những lời Diệp Cẩn Ngôn vừa nói. Đúng rồi! nếu như Diệp Cẩn Ngôn không chứng minh được người của ông vô can trong chuyện rò rỉ thông tin nội bộ, chắc chắn phía AG sẽ có quyền hủy bỏ hợp đồng, rút toàn bộ vốn đầu tư, khi ấy không những Diệp Cẩn Ngôn không thể thắng thầu ở dự án lớn của thành phố, mà ngay cả Mịch Uyển cũng không thể khởi động, nếu dàn xếp không được với phía AG, số tiền đền bồi cũng sẽ là một con số không thể tính toán được. Đòn này của giáo sư Lưu quả là chí mạng!
- Phía AG Investment không lẽ cũng hồ đồ mà tin vào những hình ảnh đó chứ? – Nam Tôn hoảng loạn, lời nói không kiềm chế nổi.
- Việc này tôi chưa rõ, nhưng chắc chắn Lưu Triệu Mẫn cũng còn có những bước đi tiếp theo, bà ta làm gì cũng tính toán rất kỹ, tôi nghĩ lần này chắc chắn có sự góp sức của gã tên là Lưu Vân. – Phạm Kim Cang khoác tay, gương mặt nhăn nhó.
- Lưu Vân? Lưu Vân là ai – Nam Tôn vội vàng hỏi.
- À Lưu Vân là …. – Phạm Kim Cang định nói, nhưng đột nhiên dừng lại, anh đưa mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, những chuyện phức tạp thế này, không biết có nên nói với hai cô gái trẻ này không?
- Lưu Vân à? Sao tên nghe quen quá … - Tỏa Tỏa ngẫm nghĩ, hình như cô đã nghe qua một lần rồi … À, Lưu Vân …. Đúng rồi – Tỏa Tỏa reo lên – Em đã từng nghe Lưu Khả Ly nói về Lưu Vân, ông ta là cha nuôi của cô ấy.