Giáo sư Lưu thấy mình đã nói trúng điểm huyệt yếu của Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt thoáng nét đắc thắng, định tiếp tục xông lên hạ gục niềm kiêu hãnh của ông.
- Diệp Tổng, hóa ra ông ở đây à? Thư ký phạm tìm ông khắp nơi –
Tỏa Tỏa bất ngờ ở đâu xuất hiện ngay phía sau hai người họ, cất giọng sốt sắng nói với Diệp Cẩn Ngôn. Thực ra sau khi nói chuyện với vợ chồng ông bà thị trưởng xong, cô quay lại chỗ cũ thì không thấy Diệp Cẩn Ngôn đâu, mới hớt hải đi tìm, vừa hay gặp hai người họ đang nói chuyện ở đây. Tuy cô không nghe được toàn bộ câu chuyện, nhưng thấy Diệp Cẩn Ngôn bị giáo sư Lưu dồn ép, cô không thể không căn ngăn.
- Tỏa Tỏa? – Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa đến, vừa có chút vui mừng lại vừa bối rối, không biết cô có nghe được câu chuyện của ông và giáo sư Lưu hay không?
- Vâng, thư ký Phạm đang tìm ông có việc gấp, chắc chúng ta phải đi thôi. – Tỏa Tỏa không nhìn về phía giáo sư Lưu, chỉ chăm chú vào dáng điệu mệt mỏi của Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt lo lắng.
- Chu Tỏa Tỏa – giáo sư Lưu vờ như không nghe thấy, tiến sát đến bên cạnh, đưa mắt nhìn xoáy vào cô – Người phụ nữ mà anh coi trọng hơn cả Mẫn Nhi ư?
- Chúng tôi có việc phải đi, xin phép– Diệp Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói, định nắm tay Tỏa Tỏa rời đi
- Khoan! – giáo sư Lưu đưa tay ngăn lại, bà tiến gần hơn với Chu Tỏa Tỏa, thấp giọng nói – Cô có biết Diệp Cẩn Ngôn lúc nãy nói gì không? Rằng cô còn quan trọng hơn cả con gái ông ấy đấy, hừ
- Giáo sư Lưu, tôi không hiểu bà đang nói gì, nhưng đích thực chúng tôi phải đi rồi? – Tỏa Tỏa cúi đầu, tránh ánh mắt sắc lạnh của giáo sư Lưu nhìn thẳng vào mình.
- Tôi nói rằng – giáo sư Lưu gằn giọng, trong đáy mắt sắc lạnh hằn lên những tia máu đỏ - người đàn ông này sau khi hại chết con gái của tôi thì vẫn có thể ung dung chìm đắm trong ái tình cùng với người phụ nữ bằng tuổi con bé.
- Bà… bà nói gì? – Tỏa Tỏa thoảng thốt – Con gái bà… ông ấy
- Là con gái của chúng tôi, Mẫn Nhi, ông ấy đã hại chết con bé
- Vậy bà là… là … - Tỏa Tỏa lắp bắp, những ngôn từ ra đến miệng không hiểu sao không thể sắp xếp thành câu chữ được.
- Tôi là vợ cũ của Diệp Cẩn Ngôn.
Toả Toả không dám tin vào những gì tai mình đang nghe được. Người phụ nữ trước mặt cô, giáo sư Lưu lịch thiệp tài giỏi mà cô từng mong muốn trở thành, vậy mà lại là người phụ nữ trước đây của chồng cô. Bà ấy bằng xương bằng thịt đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc xảo dò xét, nụ cười nhã nhặn sâu cay. Cả người cô như có muôn vàn bàn tay ôm lấy, ánh mắt lời nói tưởng như không còn là của mình. Cô cố gắng suy nghĩ, ở tình huống này, cô cần làm gì để cho là phải, thẳng thắn nói với bà ấy rằng cô là vợ hiện tại của ông, hay lặng lẽ rút lui là thượng sách. Cách nào cô nghĩ cũng không thông, chẳng biết làm sao để vừa giữ thể diện cho mình và cho chồng cô nữa. Toả Toả nín lặng một lúc, Diệp Cẩn Ngôn cũng không muốn cưỡng cầu, ông cảm thấy vô cùng áy náy vì đẩy Toả Toả của ông vào tình huống éo le như vậy.
- Giáo sư Lưu -Toả Toả hít vào một hơi, cố gắng bình thản, gương mặt hiện lên nét cười - cảm ơn bà đã cho tôi biết chuyện nàu, nếu không tôi vẫn nghĩ bà chỉ là đối tác đơn thuần của công ty chúng tôi, như vậy sẽ có những lúc cư xử không phải phép. Bây giờ quả thực tôi và Diệp Tổng cần phải đi rồi, xin phép bà.
Toả Toả cúi đầu, lịch thiệp rút lui, nét cười trên mặt vẫn giữ nguyên, duy chỉ có ánh mắt luôn dừng ở khoảng không vô định. Diệp Cẩn Ngôn lặng lẽ bước đi theo cô, thái độ vô cùng nhẫn nại. Ông biết, chuyện khó tiếp nhận nhất cũng xảy ra rồi, nhưng quan trọng hơn cả là cảm xúc của Toả Toả, liệu rằng cô có tổn thương khi ông không nói với cô về thân phận của Lưu Triệu Mẫn ngay từ lúc ban đầu hay không?
Giáo sư Lưu đứng nhìn theo bóng lưng của hai người, gương mặt lúc ửng hồng, lúc tái bệch, bà nghĩ mãi vẫn không ra, thái độ điềm nhiên này của Chu Toả Toả là gì, là cô không quan tâm đến chuyện cũ của Diệp Cẩn Ngôn hay vị thế không xứng tầm để can thiệp đến?
***
Suốt chặng đường về khách sạn, Toả Toả im lặng, Diệp Cẩn Ngôn cũng không nói gì, hay người mỗi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn theo những dòng xe hối hả xung quanh.
Phạm Kim Cang ngồi phía bên trên, dăm ba lần liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn nét mặt đăm chiêu của ông chủ, anh cũng không biết phải mở lời thế nào? Lúc nãy đứng ở đàng xa, tuy không nghe thấy rốt cục giáo sư Lưu đã nói gì với hai người họ, nhưng với tình cảnh này, anh đoán vùng cấm bí mật của Diệp Cẩn Ngôn đã bị giáo sư Lưu mở ra cho Chu Toả Toả hết rồi. Anh chỉ thầm khấn nguyện, trời đất run rủi để Diệp Cẩn Ngôn qua được ải này của hai bà vợ, bằng không thân phận thư ký như anh cũng khó có những tháng ngày yên lành.
***
Toả Toả đẩy cửa bước vào phòng, Diệp Cẩn Ngôn bước ngay phía sau cô, cánh cửa vừa đóng lại, ông đã ôm lấy vai cô, nhỏ tiếng nói:
- Toả Toả, anh ...
- Em phải đi tẩy trang đã, đồ lễ phục không thoải mái chút nào.
- Ừm..
Toả Toả nói xong thì gỡ tay Diệp Cẩn Ngôn ra, bước vội vào phòng tắm. Cô thực sự không muốn để ông thấy nét mặt khó coi của cô. Buổi tối nay quả là nhiều chuyện, cảm xúc của cô như bị đè bởi một tảng đá nặng ngàn cân, một chốc một lát chẳng thể buông xuống được.
Diệp Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn theo Tỏa Tỏa, mãi cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, ông mới lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, đưa mắt hướng về khoảng tối mênh mông bên ngoài. Nếu như Tỏa Tỏa vì chuyện này mà tổn thương, ông sẽ không tha thứ cho Lưu Triệu Mẫn, càng không thể tha thứ cho chính mình. Khó khăn lắm ông mới lại có được tình yêu, khó khăn lắm ông mới có được một gia đình, có được một người vợ mà ông yêu say đắm, ông không thể để cô ấy tổn thương, càng không thể để vì quá khứ của ông mà cô ấy phải chịu thiệt thòi trước người khác được. Ông cứ trầm mình trong những suy nghĩ tầng tầng lớp lớp, chẳng biết làm thế nào để nói cho Tỏa Tỏa hiểu, rằng mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của ông, rằng ông làm tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho hạnh phúc giữa ông và cô, khối hạnh phúc mà đối với ông quan trọng hơn tất thảy.
Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Ngôn tắm xong, Tỏa Tỏa đã nằm yên trên giường, hướng quay lưng lại, cô thở đều, có lẽ là đã ngủ say. Diệp Cẩn Ngôn khẽ hôn nhẹ lên tóc cô, âu yếm đắp lại chăn cho cô rồi mới đặt mình nằm bên cạnh. Ông trằn trọc mãi nhưng cũng không dám cựa mình, chỉ tĩnh lặng nhìn lên trần nhà, cố gắng trấn an bản thân khi Tỏa Tỏa thức dậy nhất định sẽ giải thích cặn kẽ cho cô hiểu. Nửa đêm, trong cơn mơ màng, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có một cánh tay dịu dàng ôm lấy thân mình, có một hơi thở ấm áp phả nhẹ lên cổ mình, ông vội vàng mở mắt, choàng tay ôm chặt lấy cô.
- Ông xã – giọng cô rất nhỏ - em nhớ anh.
- Anh đây – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm đáp lại. – anh ở đây rồi.
- Ông xã, chuyện hôm nay em không nghĩ gì đâu.
- Tỏa Tỏa, anh xin lỗi, không phải anh muốn giấu diếm em – Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống, nhìn sâu vào mắt Tỏa Tỏa.
- Em…em biết …
- Anh không phải muốn giấu em chuyện của Lưu Triệu Mẫn, chỉ là bà ấy không còn quan trọng trong cuộc sống của anh nữa, càng không thể ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta - Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi nói, mỗi từ đều như rút từ tâm can.
- Em hiểu mà - Toả Toả siết chặt vòng tay, thì thầm đáp lại - Ai trong chúng ta chẳng từng có quá khứ, những điều đó đều không thể thay đổi được. Bây giờ chúng ta là gia đình, em sẽ cùng anh xây dựng tương lai.
- Em nghĩ vậy thật ư? – Diệp Cẩn Ngôn bị câu nói của Tỏa Tỏa làm cho cảm động, tận đáy lòng trào dâng một sự cảm kích vô cùng.
- Vâng, em nghĩ vậy thật mà, được gả cho anh là diễm phước lớn nhất của em rồi. – Tỏa Tỏa áp bàn tay của Diệp Cẩn Ngôn lên má của mình, cảm nhận hơi ấm của ông tan tỏa khắp tâm can.
- Không, Tỏa Tỏa, cưới được em mới là phước phần lớn nhất của anh.
Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt Tỏa Tỏa vào lòng, khóe mắt dâng lên một dòng nước long lanh. Phải chăng nhân duyên chồng vợ chỉ đơn giản là gặp gỡ, đồng hành, chấp nhận tiến vào cuộc sống của nhau, cùng với nhau vượt qua mọi rào cản. Có thể đâu có ngoài kia có nhiều cột mốc chuẩn mực cho mỗi thế hệ con người, nhưng đối với Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa, tình chồng nghĩa vợ chính là sự cảm thông và sẻ chia vô hạn ấy. Một lúc nào đó, có thể sẽ có những đợt sóng lớn hơn, những cơn chấn động lớn hơn đến với họ, nhưng thiết nghĩ, chỉ cần họ vẫn nắm chặt tay nhau, thì sóng gió nào cũng sẽ qua, chấn động nào rồi cũng sẽ bình an bước tiếp.
***
Buổi sáng hôm sau, theo thói quen Tỏa Tỏa dậy sớm để tập thể dục một chút, trước khi bắt đầu một ngày mới. Diệp Cẩn Ngôn đã thức giấc trước cô và đang ngồi tĩnh lặng làm việc bên cạnh cửa sổ, ánh nắng sớm xiên ngang khiến gương mặt của ông được khắc hoạ như một bức tranh sơn thuỷ, vừa nho nhã thanh tao, lại vừa bôn ba sương gió.
Toả Toả không ngồi dậy vội, cô kê cao người lên gối, lặng lẽ ngắm ông. Chuyện tối hôm qua, giống như thước phim quay chậm hiện về, ánh mắt của ông, cái ôm của ông, hơn tất cả là những cảm xúc tận gan ruột của ông khiến Toả Tỏa từng giây từng giây trào dâng niềm xúc động. Không có quá khứ thì không có hiện tại, Toả Toả cảm ơn tất cả những chuyện đã xảy ra để có có được sự nâng niu trân quí từng phút từng giây ngay tại thời điểm này.
- Em dậy lúc nào thế? - Diệp Cẩn Ngôn bất giác quay lưng lại, thấy Toả Toả đang ngắm nhìn mình thì mỉm cười. Ông bỏ xấp giấy trên tay xuống, tiến đến ngồi bên cạnh cô.
- Em mới thức dậy thôi, sao anh làm việc sớm vậy?
- Anh xem lại dự án Mịch Uyển, hôm qua Lưu Triệu Mẫn thể hiện rõ thái độ muốn giành lại. Chúng ta cần bàn bạc thật kỹ với Tiểu Phạm và Đới Thiến. - Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói, nhưng Toả Toả nhận ra trong lòng ông chắc hẳn lo lắng không nguôi.
- Vâng, vậy em không đi chơi nữa, chúng ta cùng làm việc vậy.
- Không được! Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ với em mà ... Diệp Cẩn Ngôn không cam tâm
- Ông xã, công việc quan trọng hơn, được ở bên cạnh anh với em là đủ rồi.
Diệp Cẩn Ngôn không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Toả Toả, nhất định sau khi Mịch Uyển khánh thành thuận lợi, ông sẽ giành toàn bộ thời gian cho cô, cùng cô vun đắp gia đình nhỏ an vui của họ.
Nhóm của Vĩnh Chính sáng nay sẽ khởi hành về lại Thượng Hải, Viên Viện cũng đi theo đoàn. Cô đưa mắt qua lại, mãi cũng không thấy Toả Toả đâu, bèn ngoắc Vĩnh Chính lại, sốt sắng hỏi:
- Chu Toả Toả vẫn chưa xuống, mà xe sắp khởi hành rồi, anh đã gọi cho cô ấy chưa? Hay để tôi gọi
Vĩnh Chính thấy thái độ quan tâm của Viên Viện thì há hốc miệng ngạc nhiên, hàng ngày cô ta đâu có chu đáo với Toả Toả đến thế.
- À - Vĩnh Chính cố nghĩ ra một lí do cho Toả Toả vì anh biết Toả Toả nhất định sẽ đi về cùng với Diệp Tổng rồi - Toả Toả nói cô ấy muốn đi thăm bà con ở gần đây, nên sẽ tự bắt tàu về sau.
- Cô ấy nói vậy à? - Viên Viện vẫn ngơ ngác
- Ừm, chờ thêm 5 phút nữa rồi chúng ta khởi hành về thôi
- Ờ.
Viên Viên lên xe, ngồi bâng quơ nhìn ra cửa sổ. Sau một vài chuyện xảy ra, cô cảm thấy Toả Toả cũng không có gì đáng ghét, cô ấy hào phóng, trượng nghĩa, dám làm dám chịu. Mọi người thường gán cho Toả Toả tiếng đồn ham tiền hám lợi, nhưng Viên Viện lại cảm thấy cô ấy chẳng có chút lợi lộc thực tế nào, suy cho cùng ai đứng trước lợi ích mà chẳng mờ mắt, nhưng có mấy ai ngẩng cao đầu trước mọi lời đồn đại của thiên hạ về bản thân mình như Chu Toả Toả đâu.