Tỏa Tỏa lười biếng nằm thêm một lúc, cô để khuôn ngực mềm mại của mình nép sát vào khuôn ngực vững vàng của Diệp Cẩn Ngôn, để gương mặt của mình nép sát vào cổ ông, hít hà mùi hương quen thuộc. Nếu không cần phải tham dự bữa tiệc thương mại tối nay, cô chỉ muốn được nằm như thế này mãi.
- Cốc cốc
- Ai vậy? – Tỏa Tỏa nói vọng ra.
- Dạ, tôi Là phục vụ phòng, tôi mang đồ người ta giao tới cho quí khách ạ.
- À là bộ lễ phục lúc nãy anh đặt cho em, để anh ra lấy cho – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng nói, toan ngồi dậy.
- Để em để em.
Tỏa Tỏa nhổm dậy, với chiếc áo choàng ngủ khoác vội lên người rồi ra mở cửa. Trong một khoảnh khắc, cả thân hình của cô như phơi bày trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, khiến cô xấu hổ, hai gò má đỏ bừng. Họ đã là vợ chồng lâu như vậy, nhưng Tỏa Tỏa vẫn có cảm giác ngần ngại, Diệp Cẩn Ngôn trong lòng cô, vừa thanh cao, vừa trân quí. Bởi vậy, tình cảm cô dành cho ông vừa trân trọng vừa hết mực nâng niu.
- Anh đặt bộ đầm này lúc nào vậy? – Tỏa Tỏa vừa mở gói giấy, vừa ngạc nhiên hỏi.
Bên trong gói giấy màu sắc nhã nhặn là chiếc hộp rất đẹp đến từ thương hiệu Elissabb có chi nhánh gần đây.
- Lúc nãy anh nhờ Tiểu Phạm đặt giúp, cậu ấy đúng là người vô cùng nhanh nhẹn.
- Đúng thế, chiếc đầm cũng rất đẹp nữa.
Tỏa Tỏa nâng chiếc đầm lên, ướm thử vào người. đó là một trong những thiết kế đặc sắc nhất trong bộ sưu tập xuân hè của nhà mode này, phần bên trên được bao phủ bởi những lớp ren tinh xảo, vừa có thể khoe bờ vai gợi cảm của người mặc, vừa không quá lộ liễu phản cảm, phần thân váy đính thêm rất nhiều viên pha lê lóng lánh, chắc chắn dưới ánh đèn ban đêm lại càng muôn phần nổi bật.
- Em thích không? – Diệp Cẩn Ngôn lúc này bước đến bên cạnh Tỏa Tỏa, ôm nhẹ vòng eo của cô.
- Em thích lắm, chắc là rất mắc tiền, đúng không? – Tỏa Tỏa hơi ái ngại, dù cô biết Diệp Cẩn Ngôn rất giàu, nhưng cô cũng không thể để ông chi trả quá nhiều tiền cho những bộ trang phục của cô được.
- Em đừng để ý, dù sao em cũng là Diệp Phu Nhân.
- Vâng, vậy để em đi chuẩn bị, cũng sắp đến giờ rồi.
Nói xong Tỏa Tỏa vội vã vào phòng tắm để sửa soạn, Diệp Cẩn Ngôn nhìn theo dáng điệu hớt hải của cô thì bất giác mỉm cười. Với ông, mối quan hệ với Chu Tỏa Tỏa, dù bí mật cũng được, dù công khai cũng được, chỉ cần được ở bên cô đã là hạnh phúc tròn đầy rồi.
***
Bữa tiệc tối nay của thị trưởng được tổ chức tại một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố, cách khách sạn của Tỏa Tỏa chỉ 10 phút lái xe. Khi tài xế đưa ba người họ đến nơi, trời vẫn còn khá sớm, sảnh đón khách lúc ấy cũng chỉ thưa thớt một vài người đến dự. Tỏa Tỏa sánh bước cùng Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang bước vào, bộ đầm dạ hội lộng lẫy khiến cô trở nên vô cùng nổi bật. Không kể những vị khách đến dự mà ngay cả đội ngũ phục vụ cũng phải ngoái đầu nhìn lại, đâu có còn nghe thấy tiếng cảm thán:
- Vị tiểu thư này xinh đẹp quá!
- Cô ấy là ai vậy?
- Nghe nói đến từ Thượng Hải.
- Bộ đồ cô ấy đang mặc rất thời thượng.
Tỏa Tỏa nghe được thì có chút ngượng ngùng, dù gì cô cũng là phụ nữ đã có chồng, những lời tán dương này nếu chồng cô nghe được, liệu ông ấy có thoải mái không? Cô lén nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn, chỉ thấy khóe miệng ông khẽ cong lên, có lẽ là đang mỉm cười. Thực sự hôm nay Tỏa Tỏa vô cùng xinh đẹp. Từ lúc cô điểm trang xong và khoác bộ đầm lên, Diệp Cẩn Ngôn đôi ba lần bị vẻ kiều diễm ấy làm cho hồn xiêu phách lạc, trên xe ông nhiều lần không thể rời mắt khỏi cô, đến bây giờ được sánh bước cùng cô xuất hiện ở một bữa tiệc công khai thế này, phải chẳng cũng là diễm phước mà không phải ai ở độ tuổi như ông cũng dễ dàng có được.
- Diệp Tổng, xin chào. – Tiếng một người đàn ông trầm ấm hào sảng phía sau khiến cả ba cùng quay lại.
- Ồ, chủ tịch Su, xin chào ông. – Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ nói rồi quay sang chàng trai trẻ đi bên – Vị này có phải là …?
- À xin giới thiệu với ông, đây là Alex, con trai cả của tôi, sắp tới sẽ sang phụ trách trụ sở AG tại Bắc Kinh.
- Chào Diệp Tổng – Alex Su lịch thiệp chìa tay về phía Diệp Cẩn Ngôn – Chào cô Chu Tỏa Tỏa, chào thư ký Phạm,
- Chào anh – Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cang dường như cùng cất lời một lượt,
- Hôm nay cô thật xinh đẹp – Alex ngắm nhìn Tỏa Tỏa một lượt, giọng nói vô cùng chân thành – Thật khác hẳn hôm bữa chúng ta gặp nhau.
- À vâng, cảm ơn anh . – Tỏa Tỏa cúi đầu ngượng ngùng, trước mặt Diệp Cẩn Ngôn cô thực sự không muốn nghe những lời như vậy.
- Hai người đã từng gặp nhau rồi ư? – Diệp Cẩn Ngôn ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, hôm trước chúng tôi đã có duyên gặp gỡ một lần, cũng nhờ vậy mà chứng kiến cô ấy dũng cảm rượt theo người ta giành lại túi xách về cho Lưu Khả Ly, hôm nay lại được gặp nhau ở đây, quả là có duyên quá – Alex Su nhiệt tình trả lời, giọng nói thể hiện sự vui vẻ nồng nhiệt.
- À! – Diệp Cẩn Ngôn gật gật nhìn về phía Tỏa Tỏa đang cười ngượng ngùng.
- Tôi không ngờ người của ông lại dũng cảm như vậy đấy Diệp Tổng – chủ tịch Su cũng hào sảng nói thêm vào.
- Ồ vâng, nhưng đôi khi những hành động dũng cảm ấy lại khiến chúng ta tim đập chân run – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa cười, những người xung quanh ai cũng nghĩ là ông đang nói đùa, chỉ riêng Tỏa Tỏa hiểu hàm ý trong câu nói ấy. Nếu cô cứ liều mạng ra đường làm anh hùng, thì người lo lắng nhất chẳng phải là ông hay sao?
- Diệp Tổng, chủ tịch Su, ông thị trưởng đến rồi, có lẽ chúng ta cũng nên vào đó để chào hỏi – Phạm Kim Cang lúc này mới tiến lên, nói đỡ vài câu, cũng là để giải vây cho Tỏa Tỏa khỏi chủ đề mà cô đang trốn tránh. Tỏa Tỏa bên cạnh liếc mắt nhìn cảm khái, Phạm Phạm đại nhân đúng là bậc thầy tùy cơ ứng biến.
Tỏa Tỏa theo chân nhóm người đi đến trung tâm của bữa tiệc, Diệp Cẩn Ngôn và chủ tịch Su bận rộn với các cuộc chào hỏi xã giao, Phạm Kim Cang thì hết chạy qua bên này lại chạy qua chỗ khác thay mặt cho ông hội họp mọi người. Alex Su đôi ba lần đến gần cô, cố gắng bắt chuyện làm quen, nhưng Tỏa Tỏa chỉ giữ thái độ lịch thiệp đáp lại. Mặc dù biết Alex Su là đối tác lớn, và có thể anh ta không có ý gì khác, nhưng tốt nhất cô cũng nên giữ khoảng cách, cô không muốn làm bất kỳ việc gì khiến cho đối phương có hi vọng và khiến cho Diệp Cẩn Ngôn không vui.
- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa, tôi không ngờ tối nay lại được gặp cô. – Một giọng nói quen thuộc, Tỏa Tỏa nhận ra đó là Lưu Khả Ly thì vui vẻ quay lại, ít ra trong số rất nhiều người lạ ở đây, cô đã có một người bạn nữ rồi.
- Khả Ly…. À chào giáo sư Lưu. – Tỏa Tỏa quay đầu thấy giáo sư Lưu thì vội vàng thu người lại, chuyển sang thái độ lịch thiệp cất tiếng chào bà.
- Chào cô Chu – Giáo sư Lưu đưa mắt đánh giá một lượt – Hôm nay cô chưng diện đẹp quá.
- Không dám, thưa giáo sư, tôi chỉ muốn ăn mặc trịnh trọng một chút ở bữa tiệc lớn như vầy.
- Hừm, xem ra cô đầu tư cũng không ít – giáo sư Lưu cất giọng ôn tồn nhưng thái độ thì ẩn chưa hàm ý sâu xa.
- Dạ?!
- Xem kìa, ý là giáo sư Lưu khen bộ đồ của cô đẹp đó – Lưu Khả Ly thấy Tỏa Tỏa ngây ngốc trước câu nói của giáo sư Lưu thì nhanh nhảu xoa dịu, cô vẫn biết giáo sư Lưu vì một lí do nào đó mà có thành kiến với Tỏa Tỏa, nên nếu có cơ hội thích hợp, cô sẽ nói để bà ấy hiểu rằng Tỏa Tỏa không phải người như Tạ Gia Nhân nói, cô ấy vừa trọng nghĩa, lại vừa nhiệt tình, làm sao có thể mặt giày bất chấp vì tiền mà đeo bám đàn ông cho được.
- Tỏa Tỏa, lát nữa chúng ta đi cùng nhau nha – Lưu Khả Ly nắm nhẹ tay Tỏa Tỏa, cử chỉ thân mật, cô cũng cảm thấy vui vì tìm được người phù hợp làm bạn cùng mình.
- Được! – Tỏa Tỏa vui vẻ gật đầu
- Khả Ly – giáo sư Lưu ở bên cạnh vội vàng xen vào – cháu đừng quên chúng ta đến đây là vì công việc, cháu còn nhiều việc quan trọng phải làm, Alex đang ở đằng kia kìa, cháu qua với cậu ấy đi.
- Vâng! – Khả Ly hạ giọng, điệu bộ có chút không cam tâm.
Giáo sư Lưu quay mặt nhìn Tỏa Tỏa một lần nữa, thái độ không nóng không lạnh, rồi nhanh chóng chuyển sang dáng điệu nhiệt tình, tiến về phía chủ tịch Su. Tỏa Tỏa cũng theo hướng bà ấy mà quay về chỗ Diệp Cẩn Ngôn.
- Em đi đâu vậy ? – Diệp Cẩn Ngôn cất tiếng rất nhỏ.
- Em ra chỗ Khả Ly một chút – Tỏa Tỏa lí nhí nói.
- Đừng đi lung tung đấy! –
Diệp Cẩn Ngôn tuy rằng nói vậy, nhưng giọng điệu vô cùng dịu dàng, ở những chỗ như thế này, ngoài đối tác, còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để nắm bắt những sơ hở của ông và những người lân cận, cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Ô chào chủ tịch Su, chào Diệp Tổng, tôi biết thế nào cũng gặp các ông ở đây mà. – Một người đàn ông ngồi xe lăn vừa tiến về phía họ vừa lớn giọng chào, thì ra đó chính là Vương Tổng – Vương Chí Vĩ, đối thủ chính của Diệp Cẩn Ngôn lần này.
- Chào Vương Tổng – chủ tịch Su cất giọng khách khí đáp lại – Nhà đầu tư của ông hôm nay có tới không?
- Không – Vương Chí Vĩ lắc đầu – thật may ông trời cũng thương người tàn phế như tôi, cũng vì chủ tịch Su từ chối đầu tư mà tôi lại có được một đối tác khác vừa ý với mình, lại có một cộng sự tốt là Dương Tổng đây.
Vương Chí Vĩ vừa nói vừa nhìn về phía Dương Kha lặng im bên cạnh, gương mặt đắc thắng.
- Chào chủ tịch Su, chào Diệp Tổng – Dương Kha bối rối tiến lại chào.
- Xin chào – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười đáp lại.
- Hôm nay quả là một ngày xôm tụ, phải không Diệp Tổng, người cũ người mới của ông đều tham dự, lại còn có cả cô bạn gái nhỏ Chu Tỏa Tỏa của ông nữa này – Vương Chí Vĩ dường như không muốn ngừng, ra sức tìm đề tài để móc xoáy Diệp Cẩn Ngôn.
- Ừm – Diệp Cẩn Ngôn cười nhạt, đối với những kẻ chuyên móc ngoáy như Vương Chí Vĩ, tốt nhất là không nên lãng phí lời nói. Nhưng cô vợ nhỏ bé của ông thì không như vậy, thấy Vương Chí Vĩ đâm chọt Diệp Cẩn Ngôn, những hồi ức vì việc ngày xưa cô và Phạm Kim Cang bị ông ta ăn hϊếp lại ùa về, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết cam đảm vừa cười vừa tiến đến gần Vương Chí Vĩ.
- Chào Vương Tổng, thật may mắn vì được ông nhớ mãi không quên. Tôi cũng không thể quên được Vương Tổng và một tá vệ sĩ ông đưa ra để ăn hϊếp à không để chăm sóc tôi và Thư Ký Phạm vài năm về trước.
Giọng nói của Tỏa Tỏa vô cùng bình thản nhưng lại khiến cho Vươn Chí Vĩ thoáng chốc tái mặt, trước bao con mắt bao quanh mà cô lại dám nói về chuyện đấy, chẳng phải đang ngầm ý tố cáo ông dùng luật rừng để ức hϊếp người yếu thế hay sao?
- Cô Chu, cô nói gì vậy. tôi và Diệp Tổng là chỗ quen biết cũ, người của tôi quan tâm người của ông ấy còn không hết thì làm sao có thể ức hϊếp các cô được – Vương Chí Vĩ vội vàng lấp liếʍ.
- Thì đúng mà, cũng nhờ đội vệ sĩ của các ông chăm sóc tốt quá mà thư ký Phạm nhà chúng tôi được bữa cơm rượu no say nhớ mãi không quên – Tỏa Tỏa cười cười – Cảm ơn ông và Tiểu Tống, Tiểu Lý, Tiểu … - Tỏa Tỏa làm điệu bộ nhớ lại và kể tên hàng loạt vệ sĩ áo đen ngày ấy của Vương Chí Ví, khiến ông ta không khỏi ngượng ngùng, vội vàng tìm một cái cớ để rời đi. Chủ tịch Su và Alex đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười, cô gái nhỏ này của Diệp Tổng quả là thú vị.
Vương Chí Vĩ rời đi, Dương Kha cũng nhanh chân theo sát, với những gì đã xảy ra với Chu Tỏa Tỏa, quả thực anh cũng không còn mặt mũi để đứng trước mặt cô, càng không muốn nhìn trực diện Diệp Cẩn Ngôn, dù có gồng mình đến đâu thì trước mặt ông, khí thế của anh cũng hoàn toàn bị lấn át.
Nhóm người rời đi hết, Diệp Cẩn Ngôn mới kéo Tỏa Tỏa ngồi xuống cạnh mình, nhỏ tiếng nói:
- Em làm cho Vương Tổng toát mồ hôi rồi kìa.
- Anh không giận em chứ? – Tỏa Tỏa hồi hộp hỏi lại. Cô là vì không kìm lòng được trước thái độ chọc ngoáy của Vương Chí Vĩ dành cho ông nên buông ra vài câu lỡ lời.