Chương 52: Em yêu anh nhất!

Reng! Reng!

Chuông điện thoại reo liên tục, nhận thấy người gọi là Dương Kha, Tỏa Tỏa liền bấm nút không nghe, nhưng phía đối phương dường như muốn gặp cô bằng được nên kiên trì gọi thêm vài ba lần nữa. Tỏa Tỏa khều nhẹ tay Diệp Cẩn Ngôn, chìa màn hình cho ông xem.

- Em nghe xem cậu ta nói gì? – Diệp Cẩn Ngôn nhỏ tiếng nói.

- Chắc là về vụ phương án thôi, anh ấy muốn mua chuộc em. – Tỏa Tỏa nhăn nhó.

- Ha ha ha, cậu ấy nghĩ vậy thật à? – Diệp Cẩn Ngôn bật cười.

- Thật mà!

- Xem ra cậu ta bất chấp phải dành được dự án này và đang rơi vào thế bí rồi. – Diệp Cẩn Ngôn bình thản nói, tiện gắp một chút thức ăn sang đĩa của Tỏa Tỏa.

- Vậy em không nghe là được! – Tỏa Tỏa nói xong thì bỏ lại điện thoại vào túi xách.

Reng! Reng! Lại vẫn là Dương Kha.

- Anh nghĩ em nên nói thẳng một lần với cậu ta, tránh dây dưa sau này sẽ không tốt cho uy tín của em.

- Vâng, em hiểu rồi.

Tỏa Tỏa nói xong thì cầm điện thoại chạy đến một góc vắng vẻ, bấm nghe.

- Alo, Dương Kha, tôi nghe đây.

- Gọi cho cô khó quá, cô tránh tôi đấy hả? – Giọng Dương Kha nghe như thiếu kiên nhẫn.

- Dương Kha, tôi không thể giúp được anh đâu. – Tỏa Tỏa nói thẳng vào vấn đề.

- Cô bị Diệp Cẩn Ngôn tẩy não rồi à?

- Việc này không liên quan đến Diệp Cẩn Ngôn, chỉ là tôi không thể giúp anh được. Vậy nhé …. – Tỏa Tỏa định cúp máy thì Dương Kha vội vàng ngăn lại.

- Khoannnn Tỏa Tỏa, chúng ta có thể gặp nhau được không?

- Tôi có việc rồi…

- Nhất định cô phải gặp tôi, bây giờ tôi ra quán Starbuck ở góc ngã tư trung tâm chờ cô, không gặp không về.

- Tôi …

Tỏa Tỏa chưa nói xong thì Dương Kha đã cúp máy, cô đứng tần ngần một lúc, anh ta đúng là làm khó cô quá rồi.

- Diệp Tổng, em có chuyện này muốn nói với anh. – Tỏa Tỏa quay trở lại bàn ăn, chuyện quan trọng này nhất định cô phải nói với Diệp Cẩn Ngôn, chí ít cũng làm cô cảm thấy an tâm hơn

- Chuyện gì vậy?

- Dương Kha nhất mực đòi gặp em, anh ta đã đến quán café gần đây chờ rồi.

- Hừm – Diệp Cẩn Ngôn buông đũa, suy nghĩ một chút – em cứ đi đi, Dương Kha cũng không phải kẻ ngốc mà làm điều xằng bậy giữa thanh thiên bạch nhật đâu, nói rõ quan điểm của em để sau này cậu ấy đừng làm khó em nữa, còn không thì anh sẽ ra mặt giúp em.

- Không cần, không cần, em tự đi được - Tỏa Tỏa xua xua tay.

- Cẩn thận nhé! – Diệp Cẩn Ngôn ân cần dặn dò, hướng ánh mắt trìu mến nhìn theo bóng lưng của Tỏa Tỏa dần đi khuất. Ông biết, cô vợ nhỏ này của ông luôn là người chính trực và trọng tình trọng nghĩa, nhưng xã hội thì đầy rẫy cạm bẫy và bất công, ông chỉ mong qua mỗi sự việc như thế này cô ấy sẽ trưởng thành hơn, đủ bản lĩnh để đương đầu với mọi sóng gió. Dù sao cô ấy cũng còn quá trẻ, còn ông thì đã già mất rồi.

***

Tỏa Tỏa ra đến quán café, Dương Kha đã đang đợi sẵn, vừa nhìn thấy cô, anh ta đã vội vàng nói:

- Tỏa Tỏa, bên này, tôi biết thế nào cô cũng ra gặp tôi mà. Cô uống gì?

- Dương Kha, tôi không uống gì đâu. Tôi ra đây gặp anh để nói rõ là tôi không giúp gì cho anh được. Thật đấy! – Tỏa Tỏa nhìn thẳng vào mắt Dương Kha, giọng tha thiết, chỉ mong anh ta hiểu mà buông tha cho cô.

- Nào nào, sao cô lại tuyệt tình vậy – Dương Kha đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

- Thật đó, Dương Kha. Tôi không thể làm vậy với Diệp Cẩn Ngôn và công ty được.

- Hừ, cô đó. – Dương Kha gõ nhẹ tay xuống bàn – Cô ăn phải bùa mê của Diệp Cẩn Ngôn hay sao vậy? tôi biết cô thích ông ta nhưng Diệp Cẩn Ngôn là ai chứ? Ông ta vốn không có tình cảm với phụ nữ, mà nếu có thì cũng không đến lượt cô đâu…

- Dương Kha, tôi…. – Tỏa Tỏa định thanh minh giúp cho Diệp Cẩn Ngôn, nhưng chợt nghĩ, hôn nhân của cô và ông vẫn đang trong vòng bí mật, biết nói làm sao bây giờ…

- Cô xem đi, bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn còn có Đới Thiến kìa, cô ta xuất sắc như vậy, ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn lâu như vậy, lại được Diệp Cẩn Ngôn giao phó toàn bộ cổ phần của ông ta ở Tinh Ngôn. Cô thông minh ra một chút đi Tỏa Tỏa, chỗ Diệp Cẩn Ngôn liệu cô còn có cơ hội không? – Dương Kha thao thao bất tuyệt, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Tỏa Tỏa như muốn nuốt sống cô.

- Hừm … Dương Kha! – Tỏa Tỏa mỉm cười, hít vào một hơi thật sâu – Những điều anh nói đều có lí.

- Tất nhiên rồi, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi – Dương Kha tưởng rằng mình đã nói trúng vào tâm điểm nên gương mặt cau có bỗng chốc giãn ra.

- Nhưng … nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, việc giữa tôi và anh xem ra cũng không cần phải để kinh động đến chỗ Diệp Cẩn Ngôn. Sáng nay tôi còn có nhiều việc, tôi đi đây.

- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa – Dương Kha gọi với theo.

- Tạm biệt anh!

Tỏa Tỏa nói xong thì quay lưng đi luôn, không để tâm đến ánh mắt bức bối của Dương Kha nữa. Trước đây, cô luôn cảm thấy bản thân mình nợ Dương Kha một ân tình, dù gì anh ta cũng từng dìu dắt và đối xử với cô rất tốt. Nhưng sau chuyện này, Tỏa Tỏa hiểu được, mỗi người cô gặp trên đời đều là duyên nợ, nếu duyên nợ đã không còn thì không thể mãi mãi đi cùng nhau được , cô và Dương Kha cũng vậy. Cô đã lựa chọn đồng hành cùng với Diệp Cẩn Ngôn cả phần đời còn lại, dù là cuộc sống cá nhân hay là công việc, cô vẫn sẽ trung thành tuyệt đối với ông. Đó không chỉ là duyên nợ, đó còn là số phận.

Cách đó vài dãy bàn, có một người nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, ánh mắt thăm thẳm sâu xuất hiện nét cười bí hiểm. Đợt đến khi Tỏa Tỏa đi khuất khỏi tầm nhìn, người đó mới lặng lẽ tiến đến bên cạnh Dương Kha, nhỏ tiếng chào hỏi:

- Dương Tổng!

- Giáo sư … Lưu…. – Dương Kha sửng sốt, nét mặt như có một luồng điện xẹt qua, các khúc cơ đều trở nên tê cứng.

- Là tôi đây, anh không cần ngạc nhiên đến vậy, tôi đến để đưa cho anh thứ anh cần. – Giáo sư Lưu bình thản nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi của Tỏa Tỏa

- Thứ tôi cần? – Dương Kha dường như không tin vào những gì vừa thốt ra từ miệng giáo sư Lưu, vội vàng hỏi lại.

- Đúng, là phương án của phía Diệp Cẩn Ngôn.

- Phương án? Tại sao bà lại…

- Tất nhiên tôi cũng mong có được thứ tôi muôn có!

- Là thứ gì? – Dương Kha sốt sắng hỏi.

- Hiện tại tôi chưa nói được, nhưng tôi biết với khả năng của Dương Tổng đây hoàn toàn có thể đáp ứng.

- Nhưng tôi không biết bà cần gì? – Dương Kha hoảng hốt nhìn giáo sư Lưu.

- Hiện tại tôi chỉ có thể đưa ra điều kiện với anh như thế, nếu anh đồng ý thì trong USB này là toàn bộ phương án của Diệp Cẩn Ngôn, còn nếu không thì 5h chiều nay là hạn chót rồi, anh chắc hiểu tình hình chứ?

- Tôi … - Dương Kha ngập ngừng một lúc, hết nhìn xuống chiếc USB trên bàn, lại nhìn về phía giáo sư Lưu. Bà ta nói đúng, 5h chiều nay là hạn chót phải nộp phươn án rồi, nếu anh ta không có gì để trình lên chắc chắn là thua cuộc. Thôi thì cứ đánh cược một phen – Tôi đồng ý, sau này sẽ làm tận lực để giúp bà có thứ bà cần.

- Tốt! Chúc anh chiến thắng Diệp Cẩn Ngôn. – giáo sư Lưu khẽ cười, nháy mắt với Dương Kha rồi xách túi rời đi. Dương Kha vội vã cầm chiếc USB lên, trong lòng vẫn chưa dám tin là vận may lại mỉm cười với anh ta nhanh đến vậy.

***

Cả ngày dồn sức cho việc hoàn thành phương án dự thầu, đến khi mọi thứ được gửi đi xong xuôi, Chương Vĩnh Chính mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tựa người vào lưng ghế, quay về phía Lý Ngang tán gẫu:

- Mọi thứ xong rồi, tối nay chúng ta ra ngoài uống một ly chứ

- Được thôi! - Lý Ngang ngạc nhiên - Tôi tưởng cậu chưa muốn uống cùng tôi

- Chuyện cũ đã qua rồi, giờ chúng ta lại là người cùng thuyền mà - Vĩnh Chính cười lớn

- Vậy được, chúng ta rủ thêm Toả Toả và Viên Viện đi chung cho vui chứ - Lý Ngang đề nghị.

- Viên Viện thì được, còn Toả Toả thì thôi đi - Chương Vĩnh Chính ngần ngại.

- Sao vậy? Rủ Viên Viện mà không rủ thêm Toả Toả, liệu cô ấy có buồn không?

- Ờ ... chắc là không sao, Toả Toả không thích đi mấy chỗ này đâu. - Chương Vĩnh Chính đánh trống lảng

- Đúng rồi - Toả Toả không biết từ đâu đột ngột xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện của Chương Vĩnh Chính là Lý Ngang - Gần đây sức khoẻ của tôi không tốt, buổi tối chỉ muốn nghỉ ngơi và gọi điện về nhà cho Tiểu Toả

- À vậy chúng tôi đi, khi nào về lại Thượng Hải thì hẹn cô sau nha. - Lý Ngang thấy Tỏa Toả vui vẻ như vậy, trong lòng cũng bớt áy náy.

- Được rồi được rồi mà, các anh cứ tự nhiên, chúc vui nha.

Toả Toả vừa đi vửa nhảy chân sáo về phòng. Cuối cùng thì họ cũng đã nộp xong phương án cho thành phố, tối nay cô cũng được nghỉ ngơi rồi. Nếu Diệp Cẩn Ngôn không bận gì, cô muốn cùng ông đi chơi, từ lúc thành vợ chồng, hai người chưa có dịp đi chơi riêng bao giờ cả.

- Ông xã, em về rồi đây. - Toả Toả vừa đẩy cửa bước vào, vừa vui vẻ nói.

- Em về rồi à? - Diệp Cẩn Ngôn đang làm việc, nói vọng ra.

- Chào Toả Toả - Phạm Kim Cang cũng hồ hởi lên tiếng.

- Ồ Phạm Phạm cũng ở đây sao? Vậy tối nay cả ba chúng ta cùng đi phố cổ chơi đi ông xã.

- Không được rồi, Toả Toả. Tối nay có một bữa tiệc do ông thị trưởng mời các doanh nghiệp dự thầu. Diệp Tổng của chúng ta phải đi tham dự rồi. - Phạm Kim Cang ôn tồn nói, gương mặt có chút gì đó tiếc nuối.

- Hay cậu đi thay tôi đi, tôi đưa Toả Toả đi chơi một lúc. - Diệp Cẩn Ngôn cất giọng cầu thị.

- Không được, Diệp Tổng. Bên phía AG chủ tịch Su và con trai ông ta cùng giáo sư Lưu cũng tham dự, chúng ta không thể không theo được.

- Phạm Phạm nói đúng đó anh, anh đi đi, em ở khách sạn xem tivi cũng được, hôm trước đi cùng Lưu Khả Ly có gặp chủ tịch Su và con trai ông ta nữa đó.

- Hmmm. Vậy em đi cùng anh đi – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng cầm tay Tỏa Tỏa kéo xuống ngồi bên cạnh mình, dáng điệu vô cùng tình cảm. Phạm Kim Cang thấy vậy bèn quay mặt đi nơi khác, Diệp Tổng của anh càng ngày càng nuông chiều Diệp Phu Nhân rồi.

- Em đi có được không? – Tỏa Tỏa e ngại

- Tất nhiên là được, hôm nay các vị Tổng giám ai cũng dẫn theo người nhà, bên phía AG cũng đi 4 – 5 người, chúng ta chỉ có anh và tiểu Phạm xem ra hơi ít. Em đi cùng đi, nếu em ngại thì chúng ta chưa công khai vội – Diệp Cẩn Ngôn vẫn dịu dàng, dáng điệu có phần sốt sắng.

- Được không, Phạm Phạm?

- Được! Tất nhiên là được! Cô xem, Diệp Tổng của chúng ta có phải là rất chiều cô không chứ? – Phạm Kim Cang nhiệt tình nói, vừa nói vừa làm điệu bộ, khiến Tỏa Tỏa bật cười.

- Vậy em đi cùng với các anh!

- Tôi về phòng trước chuẩn bị, 1 tiếng nữa sẽ đón anh, Diệp Tổng.

Phạm Kim Cang mở cửa trở về phòng, Tỏa Tỏa nũng nịu dựa vào người Diệp Cẩn Ngôn:

- Hôm nay mệt thật ấy.

- Ừm, tối nay tiệc xong, ngày mai cho em ngủ thoải mái.

- Không phải là chúng ta về lại Thượng Hải sao ạ?

- Để cho mấy người Vĩnh Chính về trước, anh cho em nghỉ 1 ngày, chúng ta đi chơi.

- Thật ư? – Tỏa Tỏa hét lên vui mừng.

- Thật chứ, em thích đi đâu, làm gì, anh sẽ đều đi cùng em.

- Tuyệt quá, em yêu anh nhất, ông xã.

Tỏa Tỏa nói xong thì níu Diệp Cẩn Ngôn thấp xuống, hôn lên môi ông, nụ hôn mềm mại chứa đầy ý tình khiến Diệp Cẩn Ngôn trong một giây hoàn toàn rơi vào mê cung nồng ái. Ông vòng tay kéo Tỏa Tỏa sát vào với mình, để thân người cô nép sát vào thân người ông, mỗi nhịp thở của cô đều hòa quyện cùng nhịp thở của ông. Một lúc, Tỏa Tỏa cảm thấy mỗi phân tấc cơ thể của mình đều nóng lên, mỗi giác quan của mình dường như có hàng trăm ngọn lửa thiêu đốt, nhịp tim hỗn loạn càng lúc càng không thể khống chế, cô cứ như một con ngựa hoang thảng thốt chạy theo từng sự ve vuốt và nụ hôn nồng nàn của Diệp Cẩn Ngôn tiến dọc theo cơ thể. Cô thả lỏng thân mình trên ghế sofa, nương theo từng động tác mãnh liệt của ông, kéo sát hai thân thể tiến vào với nhau, nâng niu lấp đầy, nồng nàn ái vị.

***