Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 4: Gặp lại Diệp Cẩn Ngôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 4: Gặp lại Diệp Cẩn Ngôn

Buổi tối, Nam Tôn và Tỏa Tỏa trong phòng. Tỏa Tỏa chơi đùa cùng Tiểu Tỏa còn Nam Tôn gấp rút chuẩn bị cho buổi ra mắt công ty vào ngày mai:

- Hahhh, Rốt cục thì ngày mai cũng đến lúc ra mắt công ty mới của Diệp Cẩn Ngôn

- Nhanh vậy sao? – Tỏa tỏa vội hỏi

- Chẳng phải tớ đã nói với cậu từ tuần trước rồi thôi – Nam Tôn hạ giọng, hơn chút hờn trong giọng nói.

- À à, nhớ rồi nhớ rồi, mấy nay công ty tớ cũng có chút việc nên quên mất. Xin lỗi mờ - Tỏa Tỏa làm bộ hối lỗi.

- Được rồi được rồi, tớ cũng không trách cậu.

- Phải vậy chứ ? – Tỏa Tỏa cười

- Tỏa Tỏa, cậu không định đến chúc mừng Diệp Tổng ư?

- Thôi đi… ngày mai tớ có việc rồi – Tỏa tỏa bối rối nói.

- Có phải cậu sợ gặp Diệp Cẩn Ngôn không? Nếu vậy cậu đến muộn một chút xíu, có lẽ sau buổi lễ anh ấy sẽ phải đi gặp gỡ các đối tác quan trọng, không có ở công ty đâu.

- Hmmm.

- Ít nhất cậu cũng đến chúc mừng tớ chứ. – Nam Tôn nháy mắt nói

- Ok ok Tưởng cô nương, ngày mai tớ sẽ đến được chưa? Mấy giờ thì được?

- 5h nhé!

- Ok vậy tớ đến tớ gọi cậu.

- Vậy nhé. Ngủ ngon!

***

Tỏa Tỏa theo địa chỉ Nam Tôn đưa, gọi xe đến văn phòng công ty mới của Diệp Cẩn Ngôn. Tuy rằng Nam Tôn nói sẽ tránh mắt sếp Diệp nhưng trong lòng cô cũng khá hồi hộp. Cô vừa muốn được nhìn thấy ông, vừa không muốn. Cảm xúc trong lòng thả trôi vô định. Cô thở nhẹ một tiếng, thôi thì tùy duyên vậy.

Xuống xe, cô từng bước tiến vào tòa nhà trước mặt.

Hôm nay Tỏa Tỏa mặc một chiếc váy bó sát màu xanh, chiếc váy được may vừa vặn với dáng người thon cao của cô, đường nét hài hòa khiên thân hình càng trở nên hoàn mỹ. Gương mặt trang điểm nhẹ, nhìn rất xinh đẹp.

Cô bước đến bên quầy lễ tân:

- Xin chào, tôi có hẹn với Giám đốc Tưởng, Tưởng Nam Tôn

- Xin chào cô. Cô là cô Chu, Chu Tỏa Tỏa phải không ạ?

- Đúng rồi.

- Giám đốc Tưởng có dặn khi nào cô đến thì dẫn cô lên trên phòng, xin mời cô đi theo tôi.

- Vâng, cảm ơn cô.

Tỏa Tỏa theo bước cô lễ tân đi dọc hành lang đến một căn phòng rộng lớn ở cuối dãy. Tòa nhà công ty mới xây, chưa có nhiều bộ phận nên còn khá vắng vẻ, chỉ lác đác có một số bộ phận đang hoạt động. Tới gần cuối hành lang, Tỏa Tỏa bỗng phát hiện một dáng người quen thuộc:

- Tỏa Tỏa !

- Lão Phạm ! – Tỏa Tỏa nhận ra người quen cũ thì rất vui, cô bước nhanh chân về phía Phạm Kim Cang, chìa bàn tay xinh xắn nắm lấy tay anh.

- Được rồi, ở đây giao cho tôi – Phạm Kim Cang quay sang nói với nhân viên lễ tân, rồi quay sang dẫn Tỏa Tỏa đi vào một căn phòng được bày biện tinh tế gọn gàng.

- Tôi rất vui được gặp lại anh, lão Phạm – Tỏa Tỏa ra vẻ cảm kích. Tôi đến đế chúc mừng Nam Tôn. À à và cả chúc mừng các anh.

- Cảm ơn cô, tôi cũng rất vui.

- Đây là phòng làm việc của anh à? Nam Tôn có hẹn tôi đến phòng làm việc của cô ấy.

- Đúng rồi, đây là phòng của tôi. Nam Tôn và Vĩnh Chính có chút việc nên nhờ tôi chờ cô ở đây.

- Ồ, vậy sao…

- Cô thấy sao? Thấy khả năng bày trí của tôi càng ngày càng tiến bộ phải không? – Phạm Kim Cang vẫn thế, vẫn luôn là có năng lực nói về bản thân.

- Đúng đúng – Tỏa Tỏa phụ họa.

- Tất nhiên là vậy rồi – Lão Phạm chỉ chờ có thể lại tiếp tục – Chúng ta phải biết sắp xếp mọi thứ khoa học và mỹ thuật, kể cả nơi làm việc cũng vậy. … ah hừm

Phạm Kim Cang như chợt thấy mình đang nói quá nhiều nên dừng lại:

- Cô uống gì? Chỗ tôi chỉ có nước lọc, cô biết mà, tốt cho sức khỏe.

Tỏa Tỏa cười:

- Nước lọc là được rồi, tôi có muốn uống café thì thư ký Phạm cũng đâu có ha ha

- Vậy cô chờ tôi một lát.

- Vâng.

Phạm Kim Cang nói rồi vội dời đi. Tỏa Tỏa ngồi một mình, đưa mắt ngắm những đồ vật trong phòng, phong cách của Lão Phạm đúng là không lạc đi đâu được. Bất giác ánh mắt cô dừng lại ở tấm ảnh chụp hai người, Lão Phạm và Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng cô trào dâng một sự mất mát. Cô cứ ngồi như vậy hồi lâu:

- Tiểu Phạm, mang báo cáo làm việc với sếp Trần sáng nay vào phòng cho tôi.

Có tiếng mở cửa và tiếng bước chân vững chắc tiến vào căn phòng. Tiếng nói trầm ấm quen thuộc khiến cô giật mình quay đầu lại.

Diệp Cẩn Ngôn!

Người đàn ông mà cô chưa từng quên trong suốt hơn 3 năm qua, con người ngự trị trong trái tim cô khiến cô vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy nể sợ, người cô đã từng cố muốn gần những rồi lại đẩy cô ra xa quá đỗi. Người đàn ông khiến trái tim non nớt của cô gái trẻ ngày ấy nhớ nhung mãi không nguôi.

Trên đường đến đây, Tỏa Tỏa nửa mong ngóng, nửa không muốn gặp lại Diệp Cẩn Ngôn, ông ấy lại đứng ngay trước mặt cô. 3 năm không gặp, ông vẫn vậy, vẫn ánh mắt cương nghị thâm trầm sau cặp kính trắng, vẫn mái tóc pha chút gió sương và đặc biệt là thân hình cao lớn vững vàng bên trong bộ vest đặt may thủ công, giản đơn nhưng vừa vặn. Bộ vest màu xanh chất liệu và màu sắc trẻ trung hơn tất cả những bộ Vest khác, bộ vest mà chính tay cô lựa vải đặt may cho ông.

Trái tim Tỏa Tỏa như có ai bóp chặt, hơi thở bống chốc nặng nề, cô nắm chặt hai bàn tay ướt đẫm mồ hồi đến khi móng tay ghim dẩu đỏ. Ngập ngừng một chút mới cất nên lời:

- Diệp Tổng, lâu rồi không gặp – Tỏa Tỏa vừa nói vừa chìa tay về phía Diệp Cẩn Ngôn

- Tỏa Tỏa, lâu rồi không gặp – Nhìn thấy Tỏa Tỏa trên gương mặt cương nghị của ông nở một nụ cười thật tươi, ông đưa tay nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của cô gái nhỏ trước mặt, giữ chặt hồi lâu.

Tỏa Tỏa cũng không rút tay về, nhỏ tiếng hỏi:

- Diệp Tổng, ông vẫn khỏe chứ?

- Vẫn khỏe vẫn khỏe – Diệp Cẩn Ngôn cất giọng trầm ấm đáp lời – Tiểu Tỏa vẫn ổn chứ.

- Vâng – Tỏa Tỏa khẽ gật đầu. Đoạn như nhớ ra chuyện gì cô vội vàng nói. – Tôi nghe Nam Tôn nói hôm nay công ty mới ra mắt, tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng cô ấy. À không, chúc mừng ông và công ty.

- Cảm ơn cô. Tôi rất vui vì gặp cô ở đây. – ông nói và nhìn vào mắt Tỏa Tỏa.

Ánh nhìn trực diện của ông bất ngờ khiến Tỏa Tỏa giật mình, bàn tay đang nằm tay Diệp Cẩn Ngôn vì vậy mà rút lại, ánh mắt nhất thời chưa biết trốn tránh đi đâu. Diệp Cẩn Ngôn thấy vậy cũng buông tay ra, nói sang đề tài khác.

- Vậy cô đã gặp mấy người Nam Tôn chưa?

- Vẫn chưa, lão Phạm nói tôi chờ ở đây để đi lấy cho tôi chai nước. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa nhìn ra phía cửa, ra hiệu giường như mong chờ Lão Phạm về.

- Ồ, vậy tôi cùng chờ Phạm Kim Cang với cô.

- À thôi thôi không cần – Tỏa Tỏa bối rồi – nếu ông bận công việc thì cứ đi làm đi, tôi chờ anh ấy một mình được rồi.

- Không sao. – Diệp Cẩn Ngôn hạ giọng thật thấp – Tôi có thời gian, cô ngồi đi.

Tỏa Tỏa nghe vậy thì càng thêm bối rối, cô vốn mồm miệng tay chân nhanh nhẹn, nhưng mỗi lần đứng trước người đàn ông này thì giường như các giác quan bị ai điều khiển, mọi thứ cứ như một mớ hỗn loạn không ngừng. Cô cố gắng nghĩ trong đầu ra một đề tài vui vẻ tiếp tục câu chuyện.

- Diệp Tổng …?

- Hử…

- Ông vẫn giữ bộ vest này ư? Tôi nhớ cũng hơn 3 năm rồi mà. À ý tôi không phải ý đó, là …. Là ông vẫn mặc bộ vest này ư? – Tỏa Tỏa vẫn ý hệt như ngày xưa, mỗi lần bối rối là sẽ nói một tràng không ngừng nghỉ.

- Chẳng phải cô nói rất đẹp, rất hợp với tôi hay sao? – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, quay sang nhìn Tỏa Tỏa.

- À vâng, đúng là rất hợp, Diệp Tổng mặc vào càng tăng thêm mấy phần khí chất.

- Ha ha ha – Diệp Cẩn Ngôn cười lớn – Cô đúng là Tỏa Tỏa

Tỏa Tỏa nghe vậy, tâm trạng như phá tan được lớp băng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Điện thoại có âm báo tin nhắn tới, cô vội vàng mở ra xem. Là tin nhắn của Lão Phạm.

- “ Tỏa Tỏa, tôi có chút việc gấp, chưa về lại văn phòng được. Để tôi nhờ Diệp Tổng mang chai nước chô cô nhé, mấy người Nam Tôn cũng đi cùng với tôi” Phạm Kim Cang – bên cạnh còn có icon nháy mắt với cô.

Vừa đọc xong thì tin nhắn của Tôn Nam cũng vừa gửi tới.

- “ Tỏa Tỏa, tớ xin lỗi, tó có chút việc, tối về tạ lỗi với cậu sau, việc khó nói” – Cuối câu là một bộ mặt khóc.

Tỏa Tỏa bị tin nhắn của Phạm Kim Cang làm cho phút chốc nổi giận, lão Phạm này đang cố ý đùa với cô à? Gò má xinh đẹp của trở nên hơi ửng hồng. Diệp Cẩn Ngôn nhận ra sự thay đổi của Tỏa Tỏa, cất giọng hỏi:

- Có việc gì sao?

- À không có việc gì? Nam Tôn và Lão Phạm nói là có chút việc bận nên chưa về ngay được.

- … ừm … Vậy cô…?

- À tôi tôi – Tỏa Tỏa lúng túng, cô sợ Diệp Cẩn Ngôn bận công việc gì nên đang định xin phép về trước, cô nhất định sẽ tính sổ với Lão Phạm sau.

- Cô có muốn xuống dưới lầu uống với tôi ly café không? – Diệp Cẩn Ngôn cắt ngang.

- Không phiền ông làm việc chứ ạ?

Diệp Cẩn Ngôn đưa tay chỉ vào đồng hồ, giờ cũng tan làm rồi, tôi cũng không muốn tự ép mình quá. Nói rồi mỉm cười cùng cô đi xuống dưới lầu.

Quán café trong khuôn viên tòa nhà, phục vụ chính cho những nhân viên ở đây, nên giờ nào cũng khá đông khách, hai người đành xếp sau một dãy người đang đứng sẵn chờ đến lượt mình. Cô đứng ngày phía sau Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt nhìn vào dáng lưng ông. Lần đầu tiên cô quan sát ông ở vị trí thế này, lần đầu tiên cô nhìn ngắm mái tóc nhuốm hoa râm của ông, nhìn đầu tiên nhìn ngắm bờ vai vững chắc của ông. Trong một giây lát, cô như cảm thấy mình trở về với Tỏa Tỏa của năm xưa, trái tim bắt đầu lại có những nhịp đập khác lạ.

Đột nhiên phía cuối hàng có tiếng động, ai đó đẩy chiếc xe chuyển đồ bị vấp ngã, xô vào nhóm người, lực đẩy khiến Tỏa Tỏa mất đà xô về phía trước, cả người cô nhào về phía Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn cũng theo phản xạ, quay người về, trong tích tắc đón lấy thân hình Tỏa Tỏa đang ngã vào mình. Cũng may lực đẩy không mạnh, nên hai người chỉ chao đao đổi chút. Tỏa Tỏa định thần trở lại thì thấy mình đang tựa lên Diệp Cận Ngôn, nằm gọn trong vòng tay ông. Cô vội vàng tách mình ra, rối rít nói:

- Xin lỗi sếp Diệp, ông có sao không?

- Cô có sao không? Phía lưng có bị gì không? – Diệp Cẩn Ngôn không trả lời cô, cũng không chờ cô trả lời câu hỏi của mình, nhẹ nhàng xoay người kiểm tra một lượt.

- Tôi không sao… không sao… Sếp Diệp.

- Tốt, vậy cô ra bàn bên kia ngồi, tôi mua café giúp cô.

Tỏa Tỏa xấu hổ, bước nhanh về phía chiếc bàn trống ở góc phòng.

Rất nhanh, Diệp Cẩn Ngôn bước đến, trên tay là 2 ly café.

- America lớn sữa tách kem ấm của cô. – Ông đặt ly café xuống bàn, và ngồi vào chiếc ghế đối diện.

- Cảm ơn sếp Diệp, lúc nãy tôi không nói, sao ông biết tôi sẽ gọi món này.

- Chẳng phải tôi đã từng mời cô hay sao?

- À vâng, tôi chỉ không ngờ là ông vẫn nhớ. – Tỏa Tỏa cúi đầu nói

- Ha ha ha, đầu óc ông già chẳng qua là may mắn ghi nhớ thôi, chứ không thể sánh với tuổi trẻ các cô được. – Diệp Cẩn Ngôn cười, giọng điệu rất vui vẻ.

- Tôi không có ý đấy.

Thực sự trong lòng Diệp Cẩn Ngôn vẫn nhớ từng chi tiết về cô gái nhỏ này. Với ông cô ấy nhỏ đến nỗi ông muốn nâng niu như con gái của mình, nhưng có những lúc cảm xúc trái tim của ông lại không giống như vậy, ông cảm giác ở cô có một điều gì đó mê hoặc nhiệt thành khiến những tế bào vốn tưởng chừng đã lạnh băng chai sạn bốc chốc trở nên ấm áp tươi xanh. Mọi thứ về cô cứ như những mảng vẽ, mỗi ngày đều được tô điểm lên khiến thời gian càng trôi thì càng trở nên sắc nét.

Hai người nhỏ tiếng nói chuyện với nhau một lúc, câu chuyện dường như rất vui vẻ nên gương mặt lúc nào cũng nghiêm khác của Diệp Cẩn Ngôn như được dãn ra, đôi lúc những người xung quanh còn nghe thấy tiếng ông cười. Tỏa Tỏa bên cạnh cũng như được trở về mình của mấy năm trước, tự tin thoải mái với ông hơn.

Hồi lâu vẫn không thấy Nam Tôn và Lão Phạm nhắn tin. Tỏa Tỏa lén mở điện thoại ra nhìn.

- Sao… cô có việc gấp phải đi sao.

- À không. Tôi tính gọi Nam Tôn xem cô ấy về văn phòng chưa?

- Vậy cô gọi đi.

- …

Tỏa Tỏa bấm máy, đầu bên kia giọng Nam Tôn vội vàng:

- Tỏa Tỏa, tớ có việc gấp phải xử lý không về văn phòng được. Thật xin lỗi cậu. Hay cậu cứ về nhà trước đi kẻo Tiểu Tỏa và bà nội mong.

- Được rồi được rồi. vậy cậu cứ làm việc đi, tớ tự gọi xe về.

Tỏa Tỏa cúp máy, quay sang nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

- Nam Tôn nói chưa xong việc, có lẽ tôi không đợi được cô ấy nữa, tôi xin phép về trước.

- Ồ vậy cô đi đi.

- Vâng,tôi xin phép Diệp Tổng. Cảm ơn ông đã mời tôi café.

- Không có gì, để tôi tiễn cô.

- Không cần không cần phiền Diệp Tổng.

- Không sao, tôi tiễn cô.

Hai người cùng nhau ra sảnh lớn để gọi xe, 5 phút, 10 phút trôi qua vẫn không có chiếc xe nào bấm nhận chuyến. Tỏa Tỏa ngần ngại quay sang nhìn người đàn ông đang đứng chờ cùng mình:

- Diệp Tổng, tôi thấy chắc là cao điểm nên chưa có xe. Hay là ông cứ lên trước, tôi đứng đây chờ một mình được rồi.

- Không sao.

- …. Tỏa Tỏa rơi vào im lặng, cúi đầu dán ánh mắt vào màn hình điện thoại hiển thị ứng dụng đặt xe. Diệp Tổng sao hôm nay lại nhiệt tình vậy chứ, khiến cô chốc lát cảm thấy kì lạ.

10 phút nữa, vẫn chưa có chuyến xe nào. Tỏa Tỏa sốt ruột nhìn lên bầu trời tối sầm, chực chờ chuyển cơn mưa lớn.

- Diệp Tổng, hay là …

- Nếu cô không phiền thì tôi cho xe đưa cô về.

Cả hai người như cất lời một lúc.

- Để tôi chờ thêm một lúc nữa cũng được, ông cứ lên đi.

- Tôi sắp xếp xe đưa cô về, cô đứng đây chờ tôi.

Không đợi Tỏa Tỏa từ chối. Diệp Cẩn Ngôn đi vội vào trong sảnh, gọi một cuộc điện thoại.

Không lâu sau, một chiếc BMW màu đen đi tới đậu ngay trước mặt cô, Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở ghế lái.

- Lên xe đi.

Tỏa Tỏa mở cửa xe ngac nhiên:

- Ông đưa tôi về ư?

- Lên xe đi.

Tỏa Tỏa nhanh chóng bước lên xe, cài dây an toàn. Chiếc xe nhấn ga đi về phía trước.

- Giờ cô ở chỗ nào?

- À Nam Tôn đã mua một căn nhà nhỏ, cách nhà cũ không xa, tôi và Tiểu Tỏa ở cùng với cô ấy và nội.

- À… Diệp Cẩn Ngôn tĩnh lặng lái xe.

Thực ra quãng đường về khu nhà cô không xa, nhưng vào giờ cao điểm lại thêm trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, nên chiếc xe đi chậm hơn thường lệ. Cô đoán chừng cũng mất khoảng 30 phút mới về đến nhà. Cô muốn nói chuyện gì đó để phá tan không khí trầm măc.

- Trời mưa to quá, cũng may ông chở tôi về, nếu không thì không biết khi nào mới gọi được xe.

- Không sao.

Cô nhớ, trước đây mỗi lần ông làm điều gì đó cho cô, mặc cho cô ra sức tán dương thể hiện tấm chân tình để cảm ơn ông, câu nhận lại cũng chỉ giản đơn: Không sao. Chỉ đơn giản vậy mà khiến trái tim cô rung động mãi. Với cô gái trẻ như cô khi ấy, ông thật ngầu. Nhất là lúc ông lái xe hơn 400km trong đêm đến mảnh đất của Giám đốc Vương để cứu cô và Phạm Kim Cang đang say không biết gì trời đất.

- Diệp Tổng, tôi có câu này muốn hỏi ông?

- Cô cứ nói đi…

- Lần ông lái xe đến cứu tôi và Lão Phạm. Là… là cứu tôi hay là cứu Lão Phạm …

- Hử…

Lời nói ra đến miệng rồi tự nhiên Tỏa Tỏa thấy mình thật ngốc, nhưng đã nói ra rồi thu lại làm sao đây? Tỏa Tỏa bất lực tát nhẹ vào cái miệng của mình, dáng điệu đúng là rất ngốc.

Diệp Cận Ngôn nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô gái, trên khóe miệng hiện lên nét cười.

- Tôi nói cho cô biết. Tiểu Phạm nhìn thế thôi nhưng rất biết ứng biến, chút chiêu trò đó của Vương Tổng vốn không làm khó được cậu ta. Chỉ tiếc là ..

- Tiếc gì cơ? – Tỏa Tỏa sốt sắng hỏi.

- Tiếc là hôm tôi lại cử một cô gái ngốc đi cùng cậu ta, không những ngốc mà còn rất liều mạng. Cô nói xem tôi cần phải cứu ai?

- Huh…

Tỏa Tỏa dựa hẳn vào lưng ghế, hai tay cầm chặt sợi dây an toàn trước ngực, không biết nói gì thêm nữa.

Diệp Cẩn Ngôn chỉ khẽ cười. Hôm ấy, khi nghe Tiểu Phạm nói về đám người Vương Tổng, ông đoán biết bọn họ sẽ dùng vài thủ đoạn để làm khó người của ông, nhưng chắc chắn sẽ không có gì tổn hại. Ông tin rằng Tiểu Phạm đi theo ông mấy chục năm, chút mánh khóe này nhất định sẽ hóa giải. Nhưng ông không thể ngờ, lão Vương đó vậy mà lại động đến phụ nữ, mang Tỏa Tỏa ra để uy hϊếp ông, khi nghe giọng nói của cô vọng vào điện thoại cùng giọng nói của đám tay chân cục súc kia, trong lòng ông như có tia sét đánh ngang qua, nóng ran, giận dữ.

Trên đường lái xe đi, ông chỉ mong lão Vương biết giới hạn để dừng, bằng không ông sẽ cho hắn biết Diệp Cẩn Ngôn máu lạnh vô tình không phải chỉ là hữu danh vô thực. Thời điểm ấy, ông biết cô có vị trí trong lòng ông, chỉ là nhất thời chưa phân định rõ ràng được.

Chiếc xe về đến đầu hẻm, vừa hay mưa cũng ngớt. Tỏa Tỏa nói với Diệp Cẩn Ngôn là có thể dừng xe ở đây, cô sẽ tự về nhà nhưng ông không chịu:

- Bên ngoài vẫn còn mưa, để tôi lái xe vào thêm một đoạn.

- Tôi sợ đường hẻm nhỏ, sẽ phiền đến ông.

- Không sao. Cô ở nhà nào.

- Là ngôi nhà thứ 2, có cái ban công trồng hoa đằng kia.

- Ừ.

Xe dừng lại, Tỏa Tỏa nhanh chóng mở cửa xe bước xuống:

- Cảm ơn Diệp Tổng, ông vất vả rồi.

- Không sao, cô nghỉ sớm đi.

- Ông chú ý an toàn.

- Ừ.

Tỏa Tỏa đứng ở cổng, nhìn theo bóng xe đi khuất mới mở cửa bước vào. Trong lòng cô có nhiều cảm xúc thật khó tả.

Trên xe, Diệp Cẩn Ngôn cũng ngắm nhìn bóng cô gái nhỏ dần nhỏ dần qua gương chiếu hậu. Gương mặt lại trở về thâm trầm vốn có.

***
« Chương TrướcChương Tiếp »