Chương 32: Anh ấy đồng ý!

- Chị Tạ, chị cứ bình tĩnh, nhất định sẽ có cách giải quyết thôi.

- Bây giờ tôi đang muốn nhờ phía luật sư Hướng đứng ra đại diện cho tôi trong vụ này, ngặt nỗi ông ta lại là chỗ quen biết với Dương Kha, bạn của Chu Tỏa Tỏa.

- Dương Kha? – giáo sư Lưu ngạc nhiên hỏi lại

- Đúng, Dương Kha trước đây là sếp cũ của Chu Tỏa Tỏa, không biết cô ta có bản lĩnh gì mà Dương Kha đối xử với cô ta rất tốt.

- Hừm – Giáo sư Lưu nghe nhắc đến tên Dương Kha, trong đầu lỏe lên vài tia suy nghĩ, rất nhanh cất giọng hồ hởi trở lại – Chị Tạ, vụ này tôi có vài ý nghĩ, chưa biết sẽ tiến hành thế nào, nhưng nhất định tôi có cách giúp chị.

- Chị nói thật chứ? – Tạ Gia Nhân vui mừng.

- Đúng vậy. Tôi nhất định sẽ có cách nói chuyện với chỗ Dương Kha.

Tạ Gia Nhân cảm động cầm chặt lấy tay của Lưu Triệu Mẫn, trong ánh mắt trào dâng sự biết ơn.

***

Tại văn phòng công ty, từ sáng sớm Tỏa Tỏa đã cắm đầu vào làm việc, vì Viên Viện không cho phép cô chép file mềm về nhà để nghiên cứu nên cô đành phải tận lực vừa làm việc, vừa học thêm những kiến thức chuyên môn, có thể sẽ mất thêm một khoảng thời gian nữa để quen việc, nhưng cô có niềm tin mình nhất định sẽ hoàn thành tốt. Đôi ba lần, cô cảm giác Viên Viện ném cho cô ánh nhìn sắc nhọn từ phía cuối phòng, nhưng cô không quan tâm, dù cô ta có giở chiêu trò gì với cô đi nữa, cô cũng không sợ.

Báo cáo gửi đi xong, Tỏa Tỏa thở phào nhẹ nhõm, cô chạy đến khu pantry ở phía cuối hành lang, rót hai ly trước trái cây, rồi nhanh chóng mang qua phòng của Tưởng Nam Tôn, mấy ngày rồi bận rộn hoàn thành báo cáo cùng với Viên Viện, cô hầu như không có thời gian trò chuyện cùng bạn thân của mình.

- Nam Tôn! Nam Tôn!

Tỏa Tỏa ló đầu qua cánh cửa, nhỏ tiếng gọi:

- Tỏa Tỏa! – Nam Tôn vui vẻ đáp lại.

- Cậu có thời gian không, tớ mang nước cho cậu này.

- Cũng được, vừa hay tớ cũng vừa hoàn thành báo cáo cho cuộc họp chiều nay xong.

- Tốt quá! – Tỏa Tỏa mừng rỡ đẩy cửa đi vào, kéo Nam Tôn ngồi xuống ghế sofa thì thầm trò chuyện.

Nam Tôn đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy xung quanh không có ai nhòm ngó, rồi nhỏm người dậy, đi ra đóng tấm rèm sáo. Công ty vốn đông người, Tỏa Tỏa lại là người mới, cô cũng không muốn Tỏa Tỏa mới đến đã trở thành đề tài bàn tán qua lại của đám người hay để ý thị phi.

- Cậu có chuyện gì định kể cho tớ hay sao? – Nam Tôn nhận ly nước trong tay bạn, uống một hơi.

- Ha ha ha, cậu có biết hôm qua tớ ở lại tăng ca cùng Viên Viện đã xảy ra chuyện gì không? – Tỏa Tỏa hào hứng nói.

- Có chuyện gì vậy? Không lẽ cậu đã sớm cho cô ta nếm mùi lợi hại của Chu Tỏa Tỏa ư?

- Tớ đâu có hành sự lỗ mãng thế, nhưng tớ phải công nhận cô ta vẫn không bỏ tật cố gắng tiếp cận đàn ông của người khác. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa bậm môi, gương mặt tỏ ra nghiêm túc.

- Hở? Cô ta tiếp cận ai? – Nam Tôn tò mò.

- Diệp Cẩn Ngôn, ông xã của tớ.

- Hả? – Nam Tôn tròn xoe mắt kinh ngạc – Lần này cô ta quyết trèo cao đến vậy ư?

- Hôm qua, trước mặt tớ, cô ta dám mở miệng đi nhờ xe của anh ấy về.

- Hả? – Nam Tôn bị câu chuyện của Tỏa Tỏa làm cho vô cùng sửng sốt – Diệp Tổng chắc là không đồng ý đó chứ?

- Anh ấy đồng ý!

- Hả?

- Nhưng mà là để tài xế Tống lái xe của anh ấy đưa cô ta về, còn chúng tớ thì cùng nhau đi hẹn hò ở nhà hàng Đông Phố - Tỏa Tỏa vừa nói vừa cúi đầu mỉm cười, dáng điệu ngượng ngùng như thiếu nữ mới yêu tâm sự chuyện yêu đương.

Nam Tôn nghe đến đây thì thở phào, Diệp Tổng tất nhiên sẽ luôn có cách hành xử đúng mực.

- Phải vậy chứ? Diệp Tổng của cậu đâu có dễ dàng để cho người phụ nữ khác tiếp cận như vậy, đàng này ông ấy còn đang đi cùng với Diệp Phu Nhân – Nam Tôn chọc chọc bạn.

- Hôm qua mà anh ấy chở cô ta về, nhất định tớ sẽ cho ngủ ngoài cửa ha ha ha – Tỏa Tỏa cao giọng nói khiến Nam Tôn bật cười

- Xem cậu kìa, chuyện qua rồi mới dám mạnh miệng vậy chớ ha ha ha

Reng Reng, điện thoại của Tỏa Tỏa đổ chuông, cô bấm nghe, đầu bên kia tiếng Viên Viện lanh lảnh:

- Tỏa Tỏa, đang giờ làm cô biến đi đâu vậy?

- Có chuyện gì không? – Tỏa Tỏa ôn tồn đáp lại.

- Chúng ta cần họp team gấp để chiều nay báo cáo với ban giám đốc.

- ok! Tôi về phòng liền.

Toả Toả vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, ra dấu tạm biệt Nam Tôn rồi đi thật nhanh về phía phòng của mình. Đến nơi, cô đã thấy nét mặt cau có của Viên Viện:

- Toả Toả, cô mới đến nên tôi phải nhắc nhở cô, chúng ta làm quản lý dự án, không thể tự do như lúc cô bán nhà bên Tinh Ngôn được.

- Ồ! Tôi biết rồi - Toả Toả ôn tồn nói.

- Biết rồi thì lần sau cô đừng tự ý tụ tập tán chuyện trong giờ làm việc nữa.

- OK! - Toả Toả nghĩ bụng, Viên Viện này có con mắt thứ 3 theo dõi cô hay sao, cô vừa vào phòng của Nam Tôn chưa được 2 phút đã bị cô ta gọi về rồi, đã tán được chuyện gì đâu chứ.

- Được rồi! Chúng ta vào họp thôi. - Viên Viện nói lớn, tập hợp tất cả mọi người trong phòng lại, Amy và John ngước mắt nhìn Toả Toả thở phào nhẹ nhõm, họ chỉ sợ Viên Viện tính khí khó ưa kia sẽ kiếm chuyện với Chu Toả Toả rồi kéo sang cả họ.

Cả phòng Toả Toả họp đến quá giờ ăn trưa, điện thoại trong túi cô nãy giờ rung báo tin nhắn đến liên tục, cô chắc mẩm là của Phạm Kim Cang nhắn cho cô. Tan họp, cô vội vàng bấm mở ra xem, một loạt icon bụng đói mặt mếu hiện ra trên màn hình khiến cô bật cười, Phạm Kim Cang có cần phải làm lớn chuyện vậy không, Diệp Cẩn Ngôn còn chưa dùng bữa hà cớ gì anh ta gào khóc um sùm đến vậy.

Toả Toả đút lại điện thoại vào túi, xếp gọn gàng mớ tài liệu trên bàn rồi cất bước đi về phía thang máy, bấm lên khu làm việc của Tổng Giám Đốc và thư kí Phạm. Viên Viện lén mắt nhìn theo, trong lòng trào dâng một sự khó chịu, Toả Toả này lúc nào cũng toả ra một sự kiêu hãnh khác người, sao cô ta lại có nhiều đặc quyền đến thế chứ?

Toả Toả đẩy cửa bước vào, Phạm Kim Cang đã chưng ra bộ mặt khóc lóc:

- Sao hôm nay cô nghỉ trễ vậy? Cơm đã có nãy giờ, Diệp Tổng đang chờ cô ở trong kia đó.

- Ờ, tôi bận họp! Chứ không phải anh đói quá không chịu được hay sao? - Toả Toả cười cười.

- Tôi ăn uống điều độ, không như các cô thường xuyên bỏ bữa rồi lại ăn bù, hứ - Phạm Kim Cang ngoe nguẩy đi ra.

- Ồ, vậy anh không ăn cùng chúng tôi ư?

- Không, tôi đã ăn rồi. Diệp Tổng đang chờ cô đó, mau vào đi

- Ồ

Toả Toả bước vào phòng, Diệp Cẩn Ngôn thấy cô thì vui vẻ đứng dậy, tiến đến phía bàn ăn, kéo ghế cho cô:

- Em đói bụng chưa, sáng nay công việc thế nào?

- Em đói meo rồi! - Toả Toả vừa nói vừa lấy tay xoa xoa bụng - sáng nay phòng em mới hoàn thiện báo cáo để chiều nay họp cho dự án mới.

- Ồ, công việc có chỗ nào còn khúc mắc không? - Diệp Cẩn Ngôn giúp Toả Toả vén mớ tóc mai, rồi ân cần hỏi

- Em vẫn đang học từ từ, cảm ơn ông xã ngày đêm hướng dẫn cho em. - Toả Toả làm cử chỉ nũng nịu, dụi mặt vào cổ Diệp Cẩn Ngôn.

- Là do em mong muốn học hỏi, cố gắng chăm chỉ, sẽ có ngày thành tài - Diệp Cẩn Ngôn cười lớn.

- Danh sư xuất cao đồ, đa tạ sư phụ trước.

Toả Toả bưng một bát thức ăn, giả bộ chén rượu, dâng lên trước mặt Diệp Cẩn Ngôn khiến ông cười vui không ngớt. Cô vợ nhỏ bé này của ông, mỗi ngày đều có cách làm cho ông cười, mỗi ngày đều mang lại cho ông nhiều cảm giác tươi mới, những điều giản đơn này, có lẽ cả đời bôn ba thương trường không phải lúc nào cũng dễ dàng có được. Một luồng rung động hạnh phúc thoáng chốc xâm lấn tâm hồn ông, khiến ông không thể rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, nụ cười rực rỡ như có một lực hút vô hình, làm Diệp Cẩ Ngôn vấn vương không dứt. Ông đưa tay nâng cằm của cô lên, đặt lên đôi môi đỏ mọng một chiếc hôn, chiếc hôn dịu dàng và nâng niu hết mực.

Tỏa Tỏa bị nụ hôn của Diệp Cẩn Ngôn làm cho bất ngờ, bát thức ăn trên tay chới với đổ xuống, nước sốt làm bẩn một vệt lớn trên chiếc váy công sở sáng màu, loang cả lên bộ đồ của Diệp Cẩn Ngôn. Tỏa Tỏa bối rối, đưa mắt nhìn bộ quần ảo bị vấy bẩn của Diệp Cẩn Ngôn, tiếc nuối nói:

- Ôi, bẩn hết rồi quần áo của anh rồi …

Diệp Cẩn Ngôn không để ý đến những vết loang lổ trên bộ đồ của mình, điềm tĩnh rút vài miếng khăn giấy lau vệt nước sốt trên tay của Chu Tỏa Tỏa.

- Không sao, trong tủ áo của anh có đồ để thay.

- Nhưng em không có.

- Đừng lo.

- Sao ạ? – Chu Tỏa Tỏa thấy Diệp Cẩn Ngôn rỏ ra bình thản thì vô cùng ngạc nhiên, cô vẫn biết ở tủ áo trong phòng làm việc của ông luôn để sẵn một số trang phục, phòng khi ông đi công tác đột xuất hoặc tham dự các cuộc họp bất ngờ thì có sẵn để thay. Nhưng cô thì không phải như vậy, trên người cô chỉ có duy nhất bộ này, vết thức ăn dính lên thế này, chiều nay tham dự họp thì cô biết phải làm sao.

- Hôm trước anh có đặt một số bộ đồ cho em, treo ở trong tủ, vừa hay hôm nay có dịp mang ra dùng.

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy, kéo tay Tỏa Tỏa về phía tủ áo ở góc phòng, ngoài hai ngăn tủ lớn đựng quần áo của ông, còn có một ngăn tủ nhỏ hơn, kín đáo treo sẵn vài bộ quần áo phụ nữ, tuy màu sắc và kiểu dáng có phần hơi đĩnh đạc, nhưng chất liệu và đường may lại vô cùng tỉ mỉ, xem ra đều là hàng cao cấp được đặt may riêng.

Tỏa Tỏa lấy ra một bộ, ướm thử lên người mình, kích thước rất vừa vặn, cô cảm kích mãi mới thốt nên lời:

- Những bộ đồ này là anh chuẩn bị cho em ư?

- Đương nhiên! – Diệp Cẩn Ngôn hòa nhã nói.

- Cảm ơn ông xã, nhưng lỡ mọi người biết chuyện này chẳng phải là mất hình tượng của anh hay sao. – Tỏa Tỏa xấu hổ, cúi đầu ái ngại nói.

- Chúng ta đã kết hôn rồi, có gì mà phải sợ chứ!

- Cũng … phải …

- Thôi nào, em đừng lo, chuyện này ngoài Phạm Kim Cang ra thì không ai có thể biết được đâu… Mau mau thay đồ đi còn ăn cơm, chiều nay anh và Tiểu Phạm sẽ tham dự cuộc họp của các em đấy.

- Hả? … - Tỏa Tỏa vô cùng sửng sốt, cô không biết cuộc họp của các cô sẽ được đích thân Diệp Cẩn Ngôn tham dự…

- Mau thay đồ đi.

- Vâng…

Tỏa Tỏa chạy vội về phía phòng tắm ở bên cạnh, trên gương mặt không giấu nét cười hạnh phúc, hóa ra Diệp Cẩn Ngôn không phải là người chỉ biết đến kinh doanh, chinh phạt, kiếm tiền, ông còn là một người chồng vô cùng tỉ mỉ và ấm áp, người có thể vì cô mà làm tất cả mọi chuyện. Cô yêu ông, vì chính con người của ông chứ không phải bởi những tài sản và danh tiếng có sẵn. Những niềm hạnh phúc giản đơn bên cạnh ông, cả cuộc đời này, cô chẳng dám mong ước gì hơn nữa.

***

Tỏa Tỏa thay đồ xong quay trở lại bàn ăn, Diệp Cẩn Ngôn đã ngồi chờ sẵn, đồ ăn cũng được múc ra chén đĩa cho cô. Tỏa Tỏa đứng trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, xoay vòng một lượt, bộ đầm cắt may vừa vặn với số đo của cô, vô cùng tôn dáng. Tỏa Tỏa không phải là một người có thân hình bốc lửa, nhưng bù lại mọi đường nét lại rất đỗi hài hòa, giống như một kiệt tác của tự nhiên, khiến người càng ngắm càng thấy muôn phần quyến rũ.