Chương 30: Tôi ở một mình thôi.

- giờ này mà ông vẫn chưa về sao ạ? - Viên Viện như nắm được thời cơ, cất giọng quan tâm.

- Phòng các cô hôm nay tăng ca à? - Diệp Cẩn Ngôn không trả lời, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.

- À vâng, chẳng là chúng ta chuẩn bị cho buổi họp sắp tới, vì Chu Toả Toả là người mới chưa quen việc nên tôi ở lại hỗ trợ cô ấy.

- Ồ! Vất vả cho cô rồi. –

Giọng Diệp Cẩn Ngôn vẫn ấm trầm, bình thản. Ông kéo chiếc ghế ở bàn làm việc của Toả Toả rồi ngồi xuống, xem chừng ông không muốn rời đi. Viên Viện thấy vậy thì vui như mở cờ trong bụng, cô hàng ngày vẫn tìm đủ mọi cớ để tiếp cận ông, vừa hay hôm nay lại được gặp ông trong cảnh văn phòng khuya vắng thế này, không ai có thể làm hỏng cuộc trò chuyện của cô cả. Viên Viện thầm nghĩ, Chu Toả Toả kia cầu trời là biến đi đâu mất luôn đi, đừng đột ngột quay về làm hỏng chuyện tốt của cô. Rất nhanh, cô hào hứng nói:

- Diệp Tổng, trước đây tôi làm ở Tinh Ngôn, đã rất ngưỡng mộ danh tiếng của ông, thật may duyên trời sắp đặt, tôi lại được làm ở đây để có cơ hội theo ông học hỏi.

Diệp Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, hướng mắt nhìn về phía Viên Viện, thản nhiên đáp:

- Cô lại quá lời rồi, theo tôi đa phần duyên phận đều do con người cố gắng sắp đặt.

- À vâng, Diệp Tổng nói cũng phải.

Câu nói dường như vô tình của Diệp Cẩn Ngôn lại nói trúng tim đen của Viên Viện khiến cô bối rối, cô ngối xuống một chiếc ghế phía đối diện ông và tĩnh lặng hồi lâu. Diệp Cẩn Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ chú ý bấm điện thoại khiến Viên Viện không khỏi thắc mắc, ông ấy ngồi đây là có ý gì, không lẽ muốn xem các cô tăng ca hay sao. Một lát cô mới dè dặt:

- Diệp Tổng, xin lỗi, ông có cần tôi giúp gì không ạ?

- À không không? - Diệp Cẩn Ngôn xua xua tay - Tôi chỉ tiện ngồi đây chờ người thôi.

- Chờ người? Ông chờ ai ạ? - Viên Viện ngạc nhiên.

- À tôi chờ Ch...

Diệp Cẩn Ngôn chưa kịp nói xong thì có tiếng nói ngắt ngang:

- Diệp Tổng, chào ông.

Diệp Cẩn Ngôn xoay người lại thấy Toả Toả, ánh mắt thâm trầm hiện lên một tia ấm áp, trên hai tay cô cầm theo hai chiếc sandwich và 2 ly trà sữa, hình như mới đi ra ngoài mua đồ ăn tối về.

- Toả Toả đi mua đồ ăn tối về à? - Giọng nói của ông rất nhẹ, nghe như có ẩn chứa sự quan tâm.

- Vâng, tôi không biết ông ở đây nên chỉ mua có hai phần. - Tỏa Toả vừa nói vừa nhìn xuống hai túi đồ ăn.

- Không cần đâu. - Diệp Cẩn Ngôn xua tay nói - Tôi nghĩ là các cô cũng nên về đi thôi, muộn rồi.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì đứng dậy, toan bước về phòng mình. Viên Viện thấy vậy vội vàng tiến đến.

- Cảm ơn Diệp Tổng quan tâm, bây giờ ông cũng về luôn chứ ạ?

- Ừm, có gì không cô Viên Viện?

- Không biết ông có thể cho tôi đi nhờ đến trạm tàu điện gần đây không ạ? Trễ thế này rồi tôi sợ lỡ tàu quá!

Toả Toả đứng bên cạnh há hốc miệng ngạc nhiên, Viên Viện này có thể đừng trơ trẽn như vậy được không, cô ta đang có ý với Diệp Cẩn Ngôn ư? Toả Toả ngước nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn xem phản ứng của ông ra sao? Ông mà đồng ý là đang tiếp tay cho thể loại suốt ngày tìm cách tiếp cận đàn ông của người khác, mà lần này người cô ta nhắm tới lại là ông xã của Chu Tỏa Tỏa cô đây, cô làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ cho được.

- Được!

- Cảm ơn Diệp Tổng! - Viên Viện vui mừng ra mặt!

- Cô mau chóng chuẩn bị đi, rồi chờ tôi ở sảnh. Chu Toả Toả cũng về đi thôi.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì cất bước rời đi luôn, Viên Viện hào hứng thu dọn đồ đạc, chỉ còn Chu Toa Tỏa đứng sững ngạc nhiên.

Trong thang máy đi xuống, Viên Viện mở hộp trang điểm, ngắm mình trong gương dặm lại chút phấn, gương mặt không che dấu nét cười. Tỏa Tỏa đứng bên cạnh sục sôi tức giận, nhưng cô đã hứa là không công khai mối quan hệ của mình với Diệp Cẩn Ngôn, nên đành cố nén cục tức trong lòng, cúi đầu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Lát nữa về nhà, cô sẽ hỏi lại Diệp Cẩn Ngôn cho rõ.

Viên Viên liếc mắt nhìn sang Chu Tỏa Tỏa, giọng điệu có chút châm chọc:

- Hôm nay chiếc BMW sang trọng vẫn đưa đón cô chứ?

- Hừ - Tỏa Tỏa cười nhẹ một tiếng, coi như câu trả lời.

- Cũng phải, hàng ngày cô có người đưa kẻ đón, đâu phải tất tả như tôi tự tìm xe về.

- Tôi không có bản lĩnh tự leo lên xe của người khác – Tỏa Tỏa lạnh nhạt.

- Cô … - Viên Viện bị câu nói của Chu Tỏa Tỏa chọc cho tức giận, nhưng cô nghĩ đến chút nữa sẽ được đi cùng với Diệp Tổng nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhếch miệng cười. – Không phải cô đố kị vì tôi đi cùng Diệp Tổng đó chứ.

- Ha ha ha, xin lỗi cô Viên Viện, ngay cả sự đố kị đó tôi cũng không có bản lĩnh.

Tỏa Tỏa cười lớn, khiến Viên Viện không thể nói thêm gì, mím chặt môi cắm cúi bước đi.

Hai người họ ra đến sảnh, đã thấy chiếc xe Mercedes G Class màu đen của Diệp Cẩn Ngôn đậu sẵn ở đó, phía bên ghế lái không có người, chắc hẳn là Diệp Tổng tự lái xe đến đây. Viên Viện mừng thầm, tiến về phía cửa ghế phụ kiên nhẫn chờ đợi. Tỏa Tỏa cũng lặng thịnh, bấm điện thoại gọi cho tài xế Tống qua đón mình, nhưng cô gọi một hồi vẫn thấy điện thoại của anh ta báo bận.

Một lát, Diệp Cẩn Ngôn cũng xuống đến nơi, bước nhanh về hai cô gái, ôn tồn hỏi:

- Viên Viện, nhà cô ở đâu?

- Tôi thuê nhà bên Thanh Phố! - Viên Viện nhanh nhảu đáp lại.

- Cũng khá xa. Cô ở với ai?

- Tôi ở một mình thôi.

- À, vậy để tôi đưa cô về nhà, không cần phải bắt tàu điện.

- Cảm ơn Diệp Tổng – Viên Viện vui mừng đến híp cả hai mắt, cô không nghĩ là sẽ được Diệp Cẩn Ngôn chiếu cố như thế.

- Không có gì! Cô đã vì Chu Tỏa Tỏa mà phải ở lại tăng ca, chút thành ý này là để cảm ơn cô.

Viên Viên nghe nói vậy trong lòng có chút hụt hẫng, nụ cười bỗng chốc trở nên gượng gạo. Diệp Cẩn Ngôn bây giờ mới quay sang nhìn Chu Tỏa Tỏa, cô cắm mặt vào chiếc điện thoại đưa tay lướt lướt, dường như không muốn chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.

- Tỏa Tỏa, lại đây.

Tỏa Tỏa thấy Diệp Cẩn Ngôn gọi mình thì nghoảnh đầu lại, tiến về phía ông.

- Cô Viên nói, cô ấy vì cô mà phải ở lại tăng ca, phần ăn tối này của cô dành cho cô ấy đi.

- Ha …ả …

Chu Tỏa Tỏa chưa kịp hiểu ra điều gì thì Diệp Cẩn Ngôn đã cầm lấy phần ăn tối trên tay của Chu Tỏa Tỏa đưa cho Viên Viện rồi nhanh chóng tiến đến mở cửa ghế phụ cho cô ta bước vào, còn mình thì đứng yên, dường như đang chờ ai đó. Một lát, tài xế Tống từ đâu chạy tới, cúi đầu chào ông rồi nhanh chóng mở cửa xe, nổ máy chở theo Viên Viện rời đi.

Tỏa Tỏa bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, gương mặt đang cau có bỗng chốc giãn ra, nhưng trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, cô vẫn cất giọng giận dỗi:

- Tài xế Tống lái xe của anh chở Viên Viện về rồi, giờ ai đưa em về đây?

Diệp Cẩn Ngôn bật cười, nhéo nhẹ lên gương mặt phụng phịu của cô:

- Chúng ta cùng về thôi!

- Bữa tối của em cũng bị anh lấy đưa cho cô ta luôn rồi kìa.

- Lên xe đi, anh chở em đi ăn món ngon.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì dắt tay Tỏa Tỏa đi về phía chiếc BMW đậu gần đó, ân cần mở cửa cho cô, còn mình thì tiến sang phía ghế lái, vui vẻ cùng cô đi về phía nhà hàng Đông Phố, cứ điểm hẹn hò nổi tiếng của giới trẻ hiện giờ.

***

Viên Viện lặng yên nhìn theo hình bóng phản chiếu của Diệp Cẩn Ngôn trong chiếc gương xe cho đến khi khuất hẳn, trong lòng trào dâng một sự thất vọng. Nếu biết ông chỉ cho tài xế chở cô về thì lúc nãy cô đã không cần phải cầu kỳ tô son dặm phấn làm gì cho mắc công. Cô thờ dài một tiếng, thả mình dựa vào ghế xe, mắt lim dim ngủ.

***

Nhà hàng Đông Phố, vì đã muộn nên chỉ còn lác đác vài khách đang ngồi dùng bữa, Chu Tỏa Tỏa theo chân Diệp Cẩn Ngôn đến một bàn ăn đã được đặt sẵn ở gần ban công, hướng nhìn ra bờ sông, đây chính là vị trí mà lần đầu tiên hai người họ cùng nhau ăn tối. Tâm trạng của Tỏa Tỏa vô cùng vui vẻ, hướng mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, thấp giọng nói:

- Cảm ơn ông xã.

- Em mau chọn món đi – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn cô.

- Em chọn các món lần đầu tiên chúng ta cùng ăn rồi. – Tỏa Tỏa mỉm cười.

- Vậy được!

- Em có thể uống 1 ly không?

- Được.

- Cảm ơn ông xã.

- Em không cần phải cảm ơn anh nhiều như vậy, mau ăn đi.

- Vâng!

Tỏa Tỏa vui vẻ gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, cười vui đến ửng hồng cả hai má, miệng liên tục cảm thán:

- Thức ăn ở đây đúng là mùi vị đã thay đổi rồi.

- Hử? anh thấy vẫn như vậy mà? – Diệp Cẩn Ngôn ngạc nhiên

- Lần trước đến đây ăn, em hồi hộp muốn chết, tất nhiên là không thể cảm nhận hết được mùi vị rồi, bây giờ đây đã khác ha ha ha – Tỏa Tỏa cất tiếng cười giòn tan.

- Ồ! – Diệp Cẩn Ngôn gật gù.

- Ông xã – Tỏa Tỏa ngưng lại, kéo tay Diệp Cẩn Ngôn, nhìn thẳng vào mắt ông – Có phải từ đợt đó là anh đã yêu em rồi không?