Diệp Cẩn Ngôn không nói tiếng nào, bước nhanh đến bên cạnh Chu Tỏa Tỏa, chăm chú nhìn vào cánh tay của cô, góc khuỷu tay va vào cánh của do lực đẩy của Viên Viện đã nổi lên một vệt tím bầm.
Viên Viện thấy sự xuất hiện đột ngột của Diệp Cẩn Ngôn thì kinh hãi, vội vàng bấm nút giữ thang, cúi đầu rối rít chào:
- Diệp Tổng, chào buổi sáng.
Diệp Cẩn Ngôn không để ý đến câu nói của Viên Viện, chuyên tâm chú ý sắc mặt của Chu Tỏa Tỏa, đoạn nhỏ tiếng nói:
- Đi thôi.
Tỏa Tỏa cúi đầu, nuốt cơn giận dữ vào trong, theo bước chân của Diệp Cẩn Ngôn. Trong thang máy Viên Viện không dám nói gì, chỉ len lén đưa mắt nhìn sang Diệp Tổng uy nghi, không biết lúc nãy những lời cô nói với Chu Tỏa Tỏa ông có nghe thấy không, nhưng chắc chắn ông ấy đã chứng kiến cô đẩy Chu Tỏa Tỏa, liệu ông có vì vậy mà ấn tượng xấu về cô không nữa. Cô sợ hãi đứng nép sát vào vách tường. Tỏa Tỏa thấy thái độ của Viên Viện như vậy thì ném cho cô ta một nụ cười lạnh nhạt, may cho cô ta nay là ngày đầu tiên đi làm của Chu Tỏa Tỏa, cô không muốn mình mới tới đã gây nên phiền phức nên đành nín nhịn, sau này nếu gặp chuyện như thế, chắc chắn cô không bỏ qua.
Cửa thang máy vừa mở, Toả Toả đã thấy Phạm Kim Cang đứng chờ ở khu làm việc. Diệp Cẩn Ngôn vẫn im lặng, lạnh lùng bước đi, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thấy ánh mắt ông không bình thản như thường lệ. Phạm Kim Cang vẫn thường lén quan sát ánh mắt ấy để đoán biết tâm trạng buồn vui, mà có cách hành xử cho phải với sếp lớn của mình. Ánh mắt này của ông hôm nay, chắc hẳn lúc nãy đã xảy ra chuyện gì đó khiến ông không vui. Anh nhanh chóng tiến đến, cất lời chào:
- Chào buổi sáng, Diệp Tổng.
Diệp Cẩn Ngôn tiến lên vài bước, rồi hạ giọng giao phó công việc cho Phạm Kim Cang:
- Tiểu Phạm, cậu đưa Chu Tỏa Tỏa đi nhận công việc, tôi hi vọng các bộ phận cùng dốc sức hỗ trợ cho cô ấy hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi đi chào hỏi xong, đưa cô ấy lên lại văn phòng tôi.
- Vâng, tôi đã hiểu, thưa Diệp Tổng. – Phạm Kim Cang cung kính đáp lời
Diệp Cẩn Ngôn nói xong, khẽ quay đầu lại nhìn Chu Tỏa Tỏa rồi bước nhanh về phía phòng làm việc của mình. Viên Viện ở lại có chút không cam tâm, thì ra Chu Tỏa Tỏa về đây làm việc, lại được đích thân Diệp Cẩn Ngôn chu đáo dặn dò, không lẽ cô ta may mắn như vậy sao? Viên Viện dậm mạnh chân xuống nền, hậm hực bước về phòng, đóng trái cửa lại.
Phạm Kim Cang đoán biết ý tứ trong lời nói của Diệp Cẩn Ngôn nên anh đặc biệt căn dặn các bộ phận, mọi người thấy đích thân Phạm Kim Cang đi cùng Chu Tỏa Tỏa cũng phần nào hiểu được cô không phải là một nhân vật xuất thân bình thường, chắc hẳn ít nhiều có quan hệ với Phạm Kim Cang hoặc sếp lớn nào đó, nên ai cũng tỏ ra lịch thiệp nghênh đón. Tỏa Tỏa đi theo sau Phạm Kim Cang có đôi chút ngại ngùng, cô thực sự không muốn mình được đối đãi quá khác biệt, cũng không muốn Diệp Cẩn Ngôn vì cô mà ra mặt bảo vệ, có lẽ lúc nãy ông nhìn thấy Viên Viện đẩy cô va vào cánh cửa đến bầm tím cả tay, nên bất đắc dĩ ông phải làm như vậy. Cô vốn là đứa chẳng sợ đất, cũng chẳng sợ trời, chuyện lúc nãy chẳng qua cô muốn dĩ hòa vi quý mà thôi, cũng chẳng phải là thua thiệt gì lắm.
Hai người họ đến phòng của Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính, chẳng thể diễn tả được Nam Tôn mừng vui cỡ nào, chị em tốt của cô bây giờ lại cùng nhau trên một hành trình, cùng phấn đấu vì sự nghiệp, có gì vui hơn cơ chứ. Nếu không phải là đang ở công ty và có hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về họ thì hai cô gái đã ôm chầm lấy nhau, phấn khích hò hét rồi. Chu Tỏa Tỏa đưa tay ra hiệu cho Tưởng Nam Tôn, ý chừng từ nay họ kề vai sát cánh, sẽ từng bước từng bước trở thành những nữ cường nhân, cùng nhau bước lêи đỉиɦ cao của danh vọng. Chương Vĩnh Chính như đọc được cuộc giao tiếp bí mật của hai cô gái thì bật cười, xoa xoa mái tóc của Tưởng Nam Tôn. Có những mối quan hệ càng gắn bó mật thiết thì càng tương hỗ bổ sung sức mạnh cho nhau, chia sẻ cho nhau, cũng thúc đẩy nhau tiến lên, Chu Tỏa Tỏa và Tưởng Nam Tôn là mối quan hệ bạn bè như thế. Nếu nói rằng họ còn thân hơn ruột thịt thì cũng chẳng phải là quá lời. Bởi vậy, làm sao anh có thể không mừng vui được chứ, chắc hẳn Diệp Cẩn Ngôn cũng có cùng suy nghĩ với anh, nên ông ấy mới làm hết việc này đến việc khác để ủng hộ cho hai người họ. Mỗi quan hệ này, đoạn tình cảm này, anh không thể không trân trọng cho được.
Chu Tỏa Tỏa theo chân Phạm Kim Cang đi một vòng, trời cũng vừa đến trưa. Theo lời dặn của Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cang đưa cô trở về phòng làm việc của ông ấy. Tỏa Tỏa đẩy cửa bước vào, Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi đăm chiêu nhìn màn hình máy tính, chắc hẳn ông đang tập trung suy nghĩ nên cô bước đi rất khẽ, tiến đến một chiếc ghế sofa và nhẹ nhàng ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Diệp Cẩn Ngôn nhận thấy vậy thì vội vàng dừng lại, ông mở ngăn kéo lấy ra một chai thuốc rượu rồi tiến đến bên cạnh cô, vừa kéo tay cô xem xét chỗ bầm tím, vừa dịu dàng nói:
- Em có đau không?
Tỏa Tỏa mỉm cười, âu yếm nhìn vào ánh mắt lo lắng của Diệp Cẩn Ngôn.
- Ông xã, em không sao? Chỗ bầm này có là gì, hồi nhỏ ở với cậu mợ em còn bị nhiều vết thương lớn hơn nữa kìa.
- Ừm – Diệp Cẩn Ngôn tuy rằng nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời chỗ bầm tím của cô, hai tay chấm rượu thuốc vần tiếp tục xoa bóp cho cô.
- Anh đừng lo mà, ông xã. – Tỏa Tỏa cười vui vẻ - Em là cây cỏ dại mọc ven đường, nắng mưa bão táp cỡ nào cũng sẽ vẫn sống khỏe re.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn điệu bộ thản nhiên của Tỏa Tỏa thì cảm thấy tâm trạng đỡ hơn, ông nở nụ cười, gõ gõ vào trán cô mấy cái.
- Được rồi, vậy anh yên tâm hơn rồi.
- Vậy em về lại phòng làm việc nhé, kẻo đi lâu người ta đồn đoán em đi cửa sau với sếp lớn bây giờ.- Tỏa Tỏa đứng dậy, nở nụ cười tinh nghịch, ngoái nhìn Diệp Cẩn Ngôn.
- Được! Chúc em mã đáo thành công, bà xã. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa vung tay, ra dấu chúc mừng may mắn.
- Cảm ơn ông xã, em đi đây.
Tỏa Tỏa cúi người đặt một chiếc hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn rồi nhanh chóng cất bước đi ra khỏi phòng.
***
Tỏa Tỏa quay về phòng làm việc của mình thì đã thấy phòng hành chính sắp xếp một chiếc bàn làm việc lớn sát bên cạnh cửa sổ, các thiết bị văn phòng đã được lắp đặt xong xuôi. Chỗ ngồi của cô cách bàn làm việc của Viên Viện một khoảng khá xa, ở giữa có đặt dãy bàn của nhóm nhân viên nghiệp vụ cùng bộ phận. Theo sự sắp xếp, sẽ có hai nhân viên nghiệp vụ ở dưới quyền quản lý của Tỏa Tỏa, hỗ trợ cô sắp xếp các dữ liệu liên quan đến dự án hợp tác chung với phía công ty AG. Tỏa Tỏa ngồi xuống chỗ của mình, xoay xoay chiếc ghế, từ chỗ của cô có thể nhìn được bao quát mọi vị trí ở trong phòng, kể cả chỗ của Viên Viện ở phía đằng kia. Cô khẽ mỉm cười, môi trường làm việc tốt thế này, nhất định cô sẽ phát huy tối đa năng lực học hỏi của bản thân, không để Diệp Cẩn Ngôn phải lo lắng vì cô nữa.
Một lát, Viên Viện ôm một xấp tài liệu đi đến bên cạnh bàn làm việc của cô, cất tiếng vô cùng khách khí, giọng nói của cô ta như muốn để cả phòng cùng nghe thấy không sót một từ:
- Tỏa Tỏa à, chào mừng cô gia nhập cùng đội quản lý dự án cùng với chúng tôi, mọi người trong phòng chắc cô đã biết tên rồi. Amy và John sẽ là phụ tá dưới quyền của cô. Còn đây là toàn bộ những hạng mục chúng ta đang quản lý, trong đó đa phần là những tài liệu chuyên ngành, có vấn đề gì không hiểu thì cô có thể hỏi tôi.
Tỏa Tỏa đưa mắt nhìn theo cánh tay của Viên Viện, hướng về phía Amy và John ở cách đó không xa, họ đều là những nhân viên còn rất trẻ. Amy trông giống một cô gái chuyên về học thuật nên trang phục khoác trên người cũng rất giản đơn, gương mặt thuần khiết không trang điểm gì nhiều, ngũ quan cân đối cũng gọi là ưa nhìn. John thì có vẻ lớn hơn Amy một chút, quần áo rất hợp thời, tóc tai cắt tỉa gọn gàng hợp mốt, trông cậu ta giống một người làm về truyền thông hơn là một nhân viên quản lý dự án ở công ty của cô. Hai người trẻ nhận thấy Tỏa Tỏa đang nhìn mình thì lịch sự cúi chào, cất giọng vui vẻ với cô:
- Chị Tỏa Tỏa, chào mừng chị ạ.
Tỏa Tỏa gật đầu nhã nhặn đáp rồi quay trở lại Viên Viện, vừa hay bắt kịp nụ cười nhếch miệng đặc trưng của cô ta. Cô không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào đống giấy giầy cộp trên bàn, một lát mới cất tiếng hỏi:
- Toàn bộ các dự án đều ở hết đây à?
- Đúng vậy! Nhưng chỉ là những dự án đã trúng thầu và đang thực hiện thôi. – Viên Viên vừa nói vừa hất cao cằm.
- Có file mềm không?
- Có!
- Cô có thể gửi cho tôi được không?
- Không được! – Viên Viện lạnh lùng nói rồi định quay gót về lại chỗ ngồi của mình.
- Vì sao vậy? – Tỏa Tỏa ngạc nhiên nói với theo.
- Cô là người mới đến, xem trước bản in đã, file mềm chỉ chia sẻ cho các nhân viên đã qua thời kỳ thử việc thôi, để tránh bị lộ bí mật của công ty. – Viên Viện nói xong thì đi một mạch về chỗ của mình.
Amy và John thấy thái độ của Viên Viện như vậy thì vội vàng cúi mặt, tập trung làm việc, không dám nói thêm câu nào. Tỏa Tỏa thở hắt ra một tiếng, nhìn theo bóng lưng của Viên Viện, cô gái này liệu còn gây khó dễ gì cho cô nữa đây?
Toả Toả lập từng tập tài liệu mà Viên Viện đưa, chăm chú nghiên cứu. Cô vốn có kinh nghiệm làm cho công ty bất động sản lớn như Tinh Ngôn, những kiến thức chuyên ngành cũng đã từng được đào tạo qua. Tuy nhiên ở bên lĩnh vực của công ty mới này, quả thực cô có chút bỡ ngỡ. Cô thầm cảm ơn quyết định của mình, làm chung với Viên Viện tức là cô ta sẽ là hình ảnh đối lập để cô mỗi ngày cố gắng vươn lên, nhất định cô sẽ khiến cô ta không có cớ để làm khó cô, cũng như tiết chế sự ngạo mạn ngang ngược trước giờ của cô ta.
Một lát, có tiếng người đi vào phòng, tất cả nhân viên trong phòng đều nhất loạt đứng lên, cất tiếng chào, chỉ duy nhất Chu Toả Toả vẫn ngồi chăm chú làm việc:
- Chào Thư kí Phạm!
Phạm Kim Cang không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi ra hiệu cho mấy người làm việc tiếp, anh bước ngang qua chỗ ngồi của Toả Toả gõ gõ nhẹ lên vai cô, mỉm cười và bước nhanh về phía Viên Viện giao phó công việc.
Toả Toả đang rối bù trong đống tài liệu thấy Phạm Kim Cang đến thì tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn, cô nở nụ cười nhìn theo Phạm Kim Cang, chờ đến khi anh nói chuyện xong với Viên Viện quay trở lại, mới lên tiếng:
- Hoan nghênh thư kí Phạm đại giá quang lâm.
Phạm Kim Cang vui vẻ tiến đến gần cô, cất gio giọng hào sảng.
- Toả Toả, cô thấy văn phòng tôi sắp xếp cho cô thế nào?
- Tốt lắm, cảm ơn thư ký Phạm, cảm ơn công ty! - Toả Toả vừa cười vừa nói, rồi kéo Phạm Kim Cang đến gần với mình, hạ thấp giọng thì thầm - Cảm ơn Diệp Tổng nữa.
Phạm Kim Cang bật cười nhưng cố giữ để không phát ra tiếng, thì thầm đáp lại cô:
- Trưa nay tôi cùng Diệp Tổng và Vĩnh Chính ra ngoài tiếp khách, nhưng tôi có dặn nhà bếp chuẩn bị bữa trưa cho cô, lát nữa cô cùng Nam Tôn cùng ăn nhé. Toàn món cô thích.
- Cảm ơn Phạm Phạm - Toả Toả mừng rỡ nói!
- Ok. Vậy tôi đi nha!
- Bye
Phạm Kim Cang phấn chấn rời khỏi phòng, đằng sau là mấy cặp mặt tò mò dõi theo anh. Giữa thanh thiên bạch nhật trong công ty vậy mà hai người họ vui vẻ thì thầm to nhỏ, quả là chẳng coi ai ra gì? Viên Viện tối sầm mặt lại, nắm chặt bàn tay đập xuống bàn.
Toả Toả làm như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng thu gom xấp tài liệu trên bàn, rồi đi đến kéo Tưởng Nam Tôn cùng đi ăn trưa.
- Ngày đầu khai chiến giữa cậu và Viên Viện thế nào? - Nam Tôn vừa cho miếng thức ăn vào miệng vừa trêu đùa bạn.
- Haaaa - Toả Toả phùng má nuốt cho xong rồi mới cất lời, giọng nói như đang lâm trận thực sự - Tớ chưa xuất chiêu nào, từ hôm gặp lại cô ta đến giờ, toàn là cô ta cố tình kiếm chuyện trước.
- Xem ra Viên Viện cũng muốn tuyên chiến với cậu đây mà - Tưởng Nam Tôn gật gù
- Phải đấy!
- Cậu có cần tớ giúp sức một tay không? - Nam Tôn quay sang nhìn bạn.
- Chắc chắn là có! Hôm nay cô ta đưa cho tớ một xấp dự án, xếp lộn xộn, bản vẽ, dự toán, tiến độ thực hiện ... mặc dù tớ có biết nhưng kiến thức chuyên môn như này tớ chưa có nhiều kinh nghiệm, tớ muốn cậu giúp cho tớ phần thiết kế.
- Được! Cậu có chép về máy tính không? Buổi tối chúng ta cùng trao đổi, các phần khác thì lão Diệp nhà cậu là một đại thư viện rồi, cậu có thể hỏi anh ấy, không thì Lão Phạm cũng được.
- Haizza, Viên Viện không cho tớ chép file mềm, nói là tớ là nhân viên mới, sợ lộ bí mật công ty - Toả Toả đưa ra bộ mặt mếu máo đau khổ.
- Hả! - Nam Tôn cười lớn - Ha Ha Ha Viên Viện này lại sợ nữ chủ nhân của công ty tiết lộ bí mật cơ à ha ha ha. Mấy nữa cô ta mà biết cậu là vợ của Diệp Tổng chắc đập đầu vào tường quá
- Tớ chưa hình dung cô ta sẽ thế nào nhưng tớ sẽ cho cô ta thấy, Chu Toả Toả tớ không chỉ biết bán nhà mà còn biết làm một quản trị viên dự án giỏi. - Toả Toả bặm môi, hạ quyết tâm.
- Tớ tin tưởng cậu! - Nam Tôn ra sức khích lệ bạn. - Chúng ta không thể để cho Viên Viện đắc ý mãi được!
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vang cả một góc phòng.
***
Một buổi tối muộn, Diệp Cẩn Ngôn vừa đi thị sát thực địa xong, quay về công ty định thu xếp một số đồ đạc, đi đến hành lang thấy khu phòng Chu Toả Toả còn sáng đèn bèn vội vàng bước tới. Màn hình máy tính còn đang bật, chắc hẳn cô ấy chỉ đi đâu đó thôi. Nghĩ vậy ông bấm điện thoại, gọi cho cô, tiếng chuông phát ra rất gần, hình như là dưới xấp giấy ở trên bàn. Ông không tắt máy, lật mấy tờ giấy lên xem, màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ: My sunlight, phía sau là icon hình trái tim. Ông mỉm cười, ngắt cuộc gọi, rồi kiên nhẫn đứng đợi.
- Diệp Tổng!
Một giọng nói cất lên phía sau lưng khiến Diệp Cẩn Ngôn giật mình quay lại, nhận thấy người trước mặt là Viên Viện thì khẽ gật đầu:
- Chào cô, Viên Viện.