Chương 26: Hi vọng là vậy

Toả Toả cảm thấy có ai đó đột nhiên ôm lấy mình liền tỉnh giấc. Trong cơn mơ hồ cô thấy một gương mặt quen thuộc ở sát bên, mùi hương hoa nhài phảng phất toả ra từ bộ đồ ông đang mặc, đây chẳng phải mùi hương cô thường dùng cho quần áo của ông hay sao? Toả Toả ngỡ mình đang mơ ngủ nên đưa tay lên dụi dụi mắt? Không, không phải là mơ, cô đang nằm ngoan trong vòng tay Diệp Cẩn Ngôn, nép sát vào l*иg ngực ông, lắng nghe được cả tiếng thở và nhịp tim của ông. Cô vòng tay ra sau lưng, ôm lấy bờ vai ông, vùi mặt vào cổ ông, cất giọng vui vẻ nhưng cử chỉ lại muôn phần nũng nịu.

- Ông xã, anh về rồi ư?

- Ừm!

Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống, âu yếm nhìn người phụ nữ bé nhỏ trong vòng tay mình, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, cử chỉ vô cùng nâng niu. Đoạn ông không buông tay, mà ghé người nằm bên cạnh, kéo sát Toả Toả vào với mình.

Toả Toả xoay người lại, để gương mặt úp vào ngực Diệp Cẩn Ngôn, hít hà mùi hương trên cơ thể ông, một chút mùi mồ hôi hoà lẫn với mùi bạc hà còn vương lại, không hiểu sao cô thích mùi hương ấy vô cùng.

- Em cứ tưởng mai anh mới về, hôm nay em chờ điện thoại của anh mãi. - Toả Toả phụng phịu nói, giọng còn ngái ngủ.

- Lúc em gọi là anh đang ở trên máy bay.

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa vuốt ve mái tóc dài của Toả Toả.

- Em rất nhớ anh! - Toả Toả ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Cẩn Ngôn, bờ môi cô cong lên nửa như trách móc, nửa như muốn được cưng chiều.

- Anh cũng rất nhớ em!

- Anh xong việc ở Bắc Kinh rồi ư?

- Chưa, còn một ngày nữa, Phạm Kim Cang ở lại thay anh xử lý, anh muốn về sớm với em. - Diệp Cẩn Ngôn vòng tay ôm chặt Toả Toả, để đầu cô gối lên cánh tay mình, giữ nguyên trong tư thế ấy hồi lâu.

Tỏa Tỏa không nói gì, chỉ vùi mặt mình sát vòng l*иg ngực ông chặt hơn, lắng nghe tiếng tim ông đập từng nhịp từng nhịp, căn phòng tĩnh lặng làm cho tiếng thình thịch trở nên mỗi lúc một rõ ràng. Cô đưa tay mở từng chiếc nút áo sơ mi để mặt mình ép sát vào da ngực ông, từ từ hôn lên khuôn ngực ấm áp. Cô cảm giác thân người của ông như khẽ run lên qua từng chiếc hôn di chuyển dọc theo cơ thể. Chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh của cô qua mỗi động tác cựa mình mà trở nên xộc xệch, một bên dây trễ hẳn xuống, để lộ ra một bên bầu ngực, cả thân hình gần phơi bày ra trước mặt Diệp Cẩn Ngôn. Tỏa Tỏa có chút ngượng ngùng, định với tay ra phía sau giường tìm nút tắt bớt điện, thì Diệp Cẩn Ngôn ngăn lại. Ông đưa ánh mắt si mê nhìn gương mặt đang dẫn ửng đỏ của cô, rồi đi xuống chiếc cổ trắng ngần, ngắm nhìn khuôn ngực mềm mại căng đầy như một trái đào vừa độ chín. Diệp Cẩn Ngôn khẽ khàng kéo nốt chiếc dây áo còn lại, chiếc áo tụt xuống hết cỡ, một cơ thể đẹp xinh hoàn mỹ hiện ra trước mặt ông. Tỏa Tỏa vốn xinh đẹp sẵn, lại cộng thêm hàng ngày chuyên tâm tập luyện giữ dáng, nên dù đã trải qua một lần sinh nở, cơ bụng cũng không chút mỡ thừa, mọi đường nét vô cùng hài hòa, cứ như là tuyệt phẩm của một bậc thầy điêu khắc vậy. Diệp Cẩn Ngôn đưa cả hay bàn tay mình, ôm trọn lấy khuôn ngực cô, ra sức ve vuốt nâng niu, ánh mắt thâm trầm thường thấy chuyển dần thành sự nóng rẫy si mê. Tỏa Tỏa cảm giác từng thớ thịt trên cơ thể mình bị sự tiếp xúc làm cho không còn lực, đành thả lỏng mình theo mỗi động tác của ông, hơi thở tiếp nối hòa cùng hơi thở càng lúc càng trở nên rối loạn của ông:

- Bà xã, em đẹp quá.

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa xoay người, đỡ Tỏa Tỏa nằm hẳn xuống giường, còn mình thì tì hẳn khuỷu tay trên gối, mạnh mẽ tiến sâu vào trong cô, mỗi động tác đều vô cùng dứt khoát và uy lực khiến Tỏa Tỏa như chìm đắm trong mê cung ái tình phút chốc chẳng thể thoái lui, nên chỉ đành nương theo mỗi động tác của ông mà nâng cao thân người, phối hợp đồng điệu.

Cô chẳng thể đoán biết được thời gian đã ngưng đọng bao lâu, chỉ biết khi cô cảm thấy có một dòng ấm nóng chảy vào cơ thể của mình, thì cả thân người Diệp Cẩn Ngôn đã đè hẳn lên cô, gương mặt ông tì lên gối phả hơi thở ấm nóng lên vành tai cô, ánh mắt lim dim mơ màng như chưa muốn bước ra khỏi cơn dư hoan khoái lạc.

- Hôm nay liệu chúng ta có thể có con không?

Tỏa Tỏa nhỏ tiếng nói, như thì thầm với Diệp Cẩn Ngôn.

- Hi vọng là vậy.

Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ thân mình nằm sấp bên trên cô, điềm tĩnh đáp, trên khóe miệng cong cong lên một nét cười mãn nguyện.

***

Sân bay Thượng Hải, sáng nay Phạm Kim Cang đón chuyến bay sớm về lại từ Bắc Kinh. Nếu không phải Diệp Tổng để anh ở lại một mình, thì họ đã sớm làm xong công việc và về lại từ chiều hôm qua. Giờ này đáp xuống, chắc chắn là phải ghé lại công ty làm việc rồi. Phạm Kim Cang vừa ngáp ngủ vừa yêu cầu tài xế đưa thẳng mình tới văn phòng công ty.

Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính đang thảo luận về các ý tưởng với đội nhóm thì thấy Phạm Kim Cang xách trên tay túi lớn túi bé đi vào, cả hai vội vàng dừng lại, vui vẻ cất tiếng chào hỏi:

- Thư ký Phạm, anh đã đi công tác về rồi ư?

- Vừa đáp xuống sân bay là phải mang quà về cho các cô cậu ngay đây. – Phạm Kim Cang vui vẻ nói, gương mặt lộ ra vẻ tự hào.

- Hôm qua thấy Diệp Tổng về lại công ty, tôi lại cứ tưởng ông ấy ở lại Bắc Kinh luôn rồi chớ. – Vĩnh Chính trêu đùa.

- Hờ. Vì ông ấy về trước nên tôi phải làm tới khuya, ngủ không đủ mắt thâm hết rồi đây này. – Phạm Kim Cang chỉ chỉ vào đôi mắt đang lờ đờ như là thiếu ngủ.

- Ha ha ha. Vậy cuối năm thế nào Diệp Tổng cũng sẽ trích thưởng hậu hĩnh cho Thư kí Phạm mẫn cán đây – Một giọng nói cất lên từ nhóm người trong đội dự án của Chương Vĩnh Chính khiến Phạm Kim Cang cười tít mắt.

- Hi vọng là vậy. nào nào Nam Tôn, Vĩnh Chính, đây là quà tôi mua từ Bắc Kinh về cho mọi người. À không, là sếp Diệp nói tôi mua về cho mọi người – Phạm Kim Cang thấy mình nói hớ thì vội vàng sửa lại – cô cậu phân phát nhé.

- Vâng, cảm ơn Diệp Tổng, cảm ơn thư ký Phạm.

- Không có gì, tôi đi đây.

Phạm Kim Cang để mấy túi xách xuống, xong vội vàng đi ra, đến cửa anh đυ.ng ngay vào Viên Viện.

Vì Viên Viện là người của AG Investment cử qua để phối hợp làm việc, nên phía công ty cũng không dám bạc đãi, theo ý chỉ của Diệp Tổng, Phạm Kim Cang xếp xếp cho cô ta một văn phòng tương đối lớn, chỉ cách văn phòng của Tưởng Nam Tôn một gian phòng họp. Lúc nãy thấy bóng Viên Viện trong phòng, anh dự tính làm ngơ mà đi qua, vốn dĩ giữa họ nước sông chẳng phạm nước giếng, nhưng anh là ai chứ, là bạn tốt của Chu Tỏa Tỏa và Tưởng Nam Tôn, những gì Viên Viện đã làm với Tưởng Nam Tôn, Chu Tỏa Tỏa nói là không bỏ qua được thì cá nhân anh cũng không bỏ qua được.

- Thư ký Phạm, anh mới về ư? – Viên Viện bước đến gần đon đả.

- Chào cô, Viên Viện. – Phạm Kim Cang vẫn giữ nét mặt thản nhiên, xa cách đáp lời.

- Nghe nói anh ở sân bay về đây luôn, chắc chưa kịp ăn sáng, văn phòng tôi có café rất ngon, để tôi pha một ly cho anh nhé.

Phạm Kim Cang thấy Viên Viện nhiệt tình như vậy thì trong bụng chắc mẩm cô gái này đang dự tính âm mưu gì đây, bèn thẳng thừng từ chối:

- Cảm ơn cô, nhưng tôi không uống café, trước giờ tôi chỉ quen uống nước khoáng thiên nhiên thôi.

- À, tôi không biết thư ký Phạm lại ăn uống lành mạnh như vậy. – Viên Viện bối rối bào chữa.

- Không sao, những việc cá nhân của tôi như vầy, đối tác như cô Viên đây không biết cũng không có gì lạ. – Phạm Kim Cang cúi đầu nói, trong giọng nói có nét xéo xắt đặc trưng.

- À vâng.

- Tôi xin phép.

- Chào anh, thư ký Phạm,

Phạm Kim Cang vội vã bước qua Viên Viện, tiến về phía thang máy lên phòng làm việc của mình. Viên Viên đứng lại nhìn với theo anh, trong lòng ngập tràn suy nghĩ. Từ lúc cô qua bên này làm việc, không tính đến Diệp Cẩn Ngôn tít trên cao không có dịp giáp mặt, thư ký Phạm thì luôn tỏ ra xa cách lạnh lùng, mà còn cả team của Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính cũng luôn khách khí đề phòng cô. Trước khi qua đây, giáo sư Lưu giao cho cô một số việc, yêu cầu trong vòng 3 tháng phải hoàn thành ít nhất 1 cái, thế mà gần hết khoảng thời gian ấy, cô ngay cả cơ hội ngồi nói chuyện với Phạm Kim Cang còn không có thì biết phải làm sao đây? Viên Viện vào phòng, đóng chặt cửa, đưa tay ôm mặt trầm tư suy nghĩ, cô không tin một người vốn được coi là lắm tài nhiều mẹo như cô lại dễ dàng bó tay chịu thua như vậy.

***

Sáng nay, những tưởng vị khách VIP mà Chu Tỏa Tỏa chăm sóc mấy tháng qua sẽ đến để ký hợp đồng đặt cọc cho căn hộ mới, ai dè không biết vì lí do gì ông ta lại đổi ý, khiến mấy người nhiều chuyện trong công ty lại được dịp mang Tỏa Tỏa ra bàn tán một phen. Việc kinh doanh, lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường, Tỏa Tỏa cũng đã quen với việc khách hàng đổi ý ở phút chót, cô chỉ cảm thấy tức giận vì bị nhóm người kia nói cô dùng nhan sắc để đạt được mục đích, vậy nên cô mới tìm cách đến gặp ông ta để tìm hiểu nguyên nhân.

Bình thường, vẫn là tài xế Tống đưa đón Tỏa Tỏa đi làm, nhưng nếu ra ngoài vì việc công ty, cô sẽ đi taxi, cô thực sự không muốn việc mình đi ra đi vào với chiếc BMW hạng sang của Diệp Cẩn Ngôn sẽ trở thành đề tài tiếp theo của nhóm nhân viên nhiều chuyện ở công ty nữa.

Trên đường đến đây, Tỏa Tỏa gọi điện cho vị khách kia 2 lần nhưng ông ta không bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời, cô bèn ngồi trong taxi chờ đợi. Vốn dĩ ông ta là khách hàng rất tiềm năng, nên cô không muốn gọi điện liên tục, sợ ông ấy sẽ cảm thấy phiền, mục kích tận nơi ông ấy làm việc cũng chỉ là giải pháp bất đắc dĩ mà thôi.

Tỏa Tỏa sốt ruột kiểm tra điện thoại, ngoài những tin nhắn của nhóm chat công ty và các cuộc điện thoại tư vấn về căn hộ, tuyệt nhiên không có hồi âm mà cô mong muốn. Cậu tài xế taxi thấy tâm trạng thấp thỏm của Tỏa Tỏa, không nhịn được bèn lên tiếng:

- Cô à, hay cô vào trong công ty ấy tìm người đi, chứ gần 2 tiếng đồng hồ rồi, người ta bận cũng không đến nỗi để cô chờ lâu như thế.

- … thôi không cần đâu, đi về thôi – Tỏa Tỏa suy nghĩ một lát rồi nói tài xế chở mình quay trở lại, cả tỏa nhà lớn thế kia, cô biết tìm ông ta ở đâu, hỏi han không khéo cô lại được dịp cho người ta nói ra nói vào nữa.

Trời về trưa, xe cộ trên đường phố Thượng Hải cũng không giảm bớt so với giờ cao điểm, Chu Tỏa Tỏa đưa mắt nhìn những dòng xe đang nối đuối nhau trên đường, lòng có chút chán nản, cô thở dài một tiếng, dựa hẳn mình vào lưng ghế taxi.

- Thôi không về lại công ty nữa. – Tỏa Tỏa đột ngột nói.

- Vậy cô muốn đi đâu?

- Cậu chở tôi đến đây đi.

Tỏa Tỏa vừa nói vừa đưa cho cậu tài xế tấm danh thϊếp của Phạm Kim Cang, dù gì tâm trạng cô cũng không vui, chi bằng đến công ty Diệp Cẩn Ngôn ăn trưa cùng ông, chí ít nếu ông bận thì có thể tán gẫu một lát với Phạm Kim Cang hay Tưởng Nam Tôn cũng được coi là an ủi nhiều. Nghĩ vậy, trong lòng Tỏa Tỏa như gỡ ra được một chút nút thắt, nhẹ nhõm hơn, cô bấm một tin nhắn thoại gửi đến cho Diệp Cẩn Ngôn:

- Ông xã, em qua công ty cùng ăn trưa với nhé.

Rất nhanh, điện thoại hiện lên tin nhắn trả lời.

- Em qua đi, anh đang bận họp, em đến thì chờ anh ở văn phòng nhé.

Tỏa Tỏa mỉm cười, thả lưng vào thành ghế, tâm trạng thoáng chốc trở nên vui tươi.

***

Tỏa Tỏa đến nơi, sực nhớ việc thăm viếng văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn đều phải đăng ký cặn kẽ với bộ phận lễ tân, người ngoài muốn đến đều phải được sự chấp thuận của ông, hoặc ít nhất đích thân thư ký Phạm xuống đón thì mới được vào. Giờ này Diệp Cẩn Ngôn đang họp, cô cũng không muốn phiền ông, bèn chạy tới quầy lễ tân để đăng ký:

- Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được ạ? – Nhân viên lễ tân thấy có người đến thì lịch sự chào.

- Xin chào, tôi là Chu Tỏa Tỏa. tôi muốn lên gặp Diệp Tổng

- Xin hỏi, cô có hẹn trước chưa ạ?

- Tôi có nhắn tin cho ông ấy trước khi đến đây. - Tỏa Tỏa thành thật nói.

- Vậy xin cô chờ một lát, để tôi kiểm tra.

Nhân viên lễ tân kiểm tra danh sách khách mời của văn phòng Tổng Giám Đốc, không thấy tên Chu Tỏa Tỏa bèn lắc đầu.

- Xin lỗi cô Chu, tôi không thấy tên của cô trong danh sách khách mời. Không biết cô có nhầm lẫn gì không?

Tỏa Tỏa cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn gây phiền phức ở công ty của Diệp Cẩn Ngôn nên chỉ im lặng, cúi đầu bấm bấm điện thoại nhờ Phạm Kim Cang xuống đón mình. Tin nhắn chưa kịp gửi đi thì có một giọng nói cất lên bên cạnh, khiến Chu Tỏa Tỏa giật mình.

- Chu Tỏa Tỏa!

Chủ Tỏa Tỏa xoay người lại, người đứng đó vậy mà lại là Viên Viện, đúng là oan gia, Tỏa Tỏa quả thực không muốn nhìn thấy cô ta chút nào, nhưng vì lịch sự nên đành phải cất tiếng chào hỏi lại, giọng điệu có chút chán ghét.

- Viên Viện, chào cô.

Viên Viện thấy thái độ lãnh đạm của Chu Tỏa Tỏa như vậy cũng chẳng muốn nói nhiều, nhưng Tỏa Tỏa đang làm cho Tinh Ngôn, sang đây làm gì nhỉ, hay là cô ấy muốn theo Tưởng Nam Tôn về đây làm, chị em tri kỷ làm chung một nơi, nếu vậy những tháng ngày sắp tới của cô ở đây sẽ càng khó chịu.

- Không biết cô đến đây có việc gì vậy? – Viên Viện gạt qua cục tức, kiên nhẫn hỏi.

- Tôi đến tìm người thôi. – Tỏa Tỏa vừa nói, vừa tiếp tục tin nhắn dở dang.

- Nếu cô tìm Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính thì họ đi công tác bên ngoài, hôm nay không về đâu. – Viên Viện nói, giọng điệu bây giờ có chút cao ngạo.

- Không, tôi tìm người khác, cảm ơn cô quan tâm.

Tỏa Tỏa nói xong thì lui bước ra chỗ khác, ra điều không muốn tiếp tục câu chuyện.

Viên Viện ôm cục tức nghèn nghẹn trong cổ họng định dời đi thì thấy bóng dáng mập mạp của Phạm Kim Cang vội vàng đi tới, cô ta đánh nán lại, lặng lẽ quan sát.

Phạm Kim Cang vừa thấy Tỏa Tỏa thì phấn khởi nói:

- Tỏa Tỏa, cô đợi lâu chưa?

- Chưa lâu lắm, tôi vừa tới thôi, nhưng chưa đăng ký được với lễ tân. – Tỏa Tỏa xịu mặt.

Phạm Kim Cang thấy vậy, như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng quay sang lễ tân dặn dò:

- Các cô ghi nhớ, vị này là Chu Tỏa Tỏa, bất cứ khi nào cô ấy đến đây, có thể thoải mái lên văn phòng tôi mà không cần phải đăng ký hay báo trước nhé.

Mấy nhân viên lễ tân nhất thời có chút sợ hãi, rối rít gật đầu. Mới lúc nãy họ vừa ngăn cản không cho cô ấy lên, vị này là ai và có quan hệ như thế nào với thư ký Phạm mà lại có đặc quyền như thế. Nhìn thấy thái độ niềm nở đón tiếp của ông ta thì ắt hẳn không phải nhân vật tầm thường rồi.

Phạm Kim Cang lên tiếng thị uy với mấy người lễ tân xong thì trở lại dáng điệu vui vẻ, dẫn Tỏa Tỏa về phía thang máy đi lên văn phòng mình. Anh ta chẳng hề đoái hoài một Viên Viên nãy giờ vẫn im lặng đứng nhìn hai người họ.

- Chu Tỏa Tỏa – Phạm Kim Cang rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ?