Chương 23: Cô đã bị lộ rồi.

Trong quán cafe gần công ty, Toả Toả đang đứng xếp hàng, thấy bóng của Sally đi vào, bèn cất tiếng gọi:

- Sally, Sally.

- Chị Toả Toả. - Cô bé thấy Toả Toả từ xa đã nở miệng cười.

Toả Toả vẫy vẫy cô bé lại, nhỏ tiếng nói:

- Em uống gì, chị mua mời em, không tính là chen hàng.

- Em cảm ơn chị. - Sally vui vẻ nói - Một ly capucciano nóng vừa.

- Ok! Em ra đó đợi chị một lát

- Dạ.

Đón ly cafe trong tay Toả Toả, Sally đưa mắt nhìn cô trầm trồ:

- Chị Toả Toả, hôm nay em thấy tâm trạng chị rất vui. Có chuyện gì thế?

- Không có gì! - Toả Toả vừa cười vừa đáp

- Không có gì mà em thấy hôm nay chị đặc biệt vui vẻ, lộ hết ra mặt rồi nè!

Toả Toả ngượng ngùng đưa tay sờ lên mặt, mới chợt nhận ra là Sally đang đùa mình, cất tiếng cười đáp lại.

- chẳng qua là hoàng hôn hôm qua rất đẹp mà thôi.

Sally ngốc nghếch vẫn chưa đoán biết ý của Toả Toả là gì, vừa lẽo đẽo chạy theo cô vừa mang gương mặt giả khổ.

- ủa mà chị, em nhớ hôm qua mưa suốt mà, chị vẫn ngắm hoàng hôn được ư?

Toả Toả bật cười, cô bé này đúng là ngốc thật

- à không, chị ngắm mưa đấy!

- Vậy chị ngắm hoàng hôn hay là ngắm mưa!

- Ha ha ha, em gái ngốc. Làm việc đi, sau này rồi em sẽ hiểu.

- ơ ơ

Reng Reng

Tiếng chuông điện thoại gọi đến giải vây cho Toả Toả.

- alo Dương Kha

- Toả Toả - Dương Kha hào sảng gọi tên cô

- Có chuyện gì mà hôm nay anh gọi cho tôi sớm vậy?

- Không có gì thì không được gọi cho cô à? - Dương Kha giả vờ trách móc

- Không, tôi không có ý đó. - Toả Toả cười cười

- Trưa nay tôi có việc ở gần công ty cô, tiện muốn mời cô ăn cơm được không?

Toả Toả định bụng từ chối, Dương Kha gặp cô sẽ lại tiếp tục muốn cô về làm cho anh ta, giờ cô đã là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, về làm cho Dương Kha là điều không thể. Nhưng nghĩ lại, chuyện của luật sư Hướng đợt nọ, cô cũng chưa cảm ơn anh ta cho đàng hoàng, thôi thì vừa hay cũng là dịp để cô làm việc ấy.

- Được, trưa nay tôi có thời gian rảnh. Anh chọn chỗ đi rồi tôi sẽ đến.

- Ok! Vậy trưa gặp!

- Ok! Bye

Toả Toả đến địa chỉ mà Dương Kha gửi, đảo mắt một lượt vẫn chưa thấy anh ta đâu, liền đến một chiếc bàn gần quầy lễ tân ngồi đợi. Cô lục tìm điện thoại trong túi xách, mở ra thấy có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại gửi đến từ Diệp Cẩn Ngôn. Cô áp tai vào điện thoại, bấm nghe, miệng tủm tỉm cười.

- Toả Toả, anh đã tới Bắc Kinh và đang làm việc rồi.

Giọng của Diệp Cẩn Ngôn rất nhỏ, rất dịu dàng nghe như đang ở góc phòng họp nào gửi tin cho cô vậy. Rất nhanh, Toả Toả gửi lại tin hồi đáp.

- Anh giữ gìn sức khoẻ. Em nhớ và yêu anh.

Tin nhắn gửi đi rồi, nụ cười vẫn còn nguyên trên khoé miệng cô.

- Ái chà, cô nhắn tin cho ai vậy?Xin lỗi không phải tôi cố ý nghe trộm nhưng cô bị lộ rồi ha ha ha

Giọng nói lớn và điệu cười quen thuộc đích thị là Dương Kha rồi. Toả Toả vội vàng cất điện thoại, cười giả lả lấp liếʍ.

- Anh đến rồi à? Ha ha, đúng là không có gì qua được cặp mắt đại bàng của Dương Tổng thật.

- Khai mau, có phải cô gương vỡ lại lành với Tiểu Tạ không? - Dương Kha ra bộ liếc liếc nhìn cô.

- Đâu có! - Toả Toả vội vàng từ chối

- Nếu không phải Tiểu Tạ thì còn ai vào đây? - Dương Kha vẫn không chịu dừng lại.

- Hơ hơ. Dương Tổng, tôi bộ mất giá quá vậy sao? Bên cạnh tôi tất nhiên vẫn còn anh tài hào kiệt hơn Tạ Hoành Tổ chứ. - Toả Toả vừa nói vừa cười, chẳng hiểu cô có phải đang giỡn không nữa.

- Này này, cô đừng nói là Phạm Kim Cang nha. Hôm rồi nghe nói anh ta điệu cả Diệp Cẩn Ngôn tới giải cứu cô ...

Phụt ... Toả Toả nhìn nét mặt của Dương Kha khi nhắc đến Phạm Kim Cang thì phì cười, bắn hết cả ngụm nước trong miệng về phía anh ta.

Dương Kha vội vàng rút mẩu khăn giấy lau qua loa rồi nhẫn nại hỏi tiếp

- Đúng rồi hả? Vậy lâu nay tôi tưởng Phạm Phạm chỉ thích Diệp Cẩn Ngôn ha ha ha

- Há! Lão Dương anh nhiều chuyện thật.

- Xuỳ, làm kinh doanh mà, phải biết người biết ta chớ!

- Bái phục! –

Toả Toả chắp tay đưa về phía anh ta, làm nghi lễ kính nể, đoạn lảng sang chuyện khác. Cô với Dương Kha cũng gọi là có mối quan hệ không tệ, nhưng để có thể chia sẻ với anh ta những chuyện liên quan đến cô và Diệp Cẩn Ngôn thì cô không muốn. Dù gì trước đây Dương Kha cũng từng phản bội ông ấy, sau đó còn mấy lần chơi chiêu khiến Diệp Cẩn Ngôn lao tâm khổ tứ một thời gian. Chuyện hôn nhân của cô và ông, chắc chắn không cần nói.

- Anh hẹn tôi ra đây không phải chỉ nói mấy chuyện tình cảm của tôi đó chứ?

- Nào, nào, xem cô kìa, nghiêm trọng vậy. Anh em lâu ngày quan tâm mời nhau bữa cơm không được sao? - Giọng điệu Dương Kha vẫn khéo léo như ngày xưa vậy.

- Hờ, anh bận thế hẹn tôi đi ăn cơm chắc chắn là có chuyện rồi! - Toả Toả đưa mắt liếc ngang sang Dương Kha.

- Cô đúng là ... thôi được rồi, tôi có chuyện này muốn hỏi. Cô có biết Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính về bên Diệp Cẩn Ngôn là làm gì không vậy?

- À Nam Tôn là giám đốc thiết kế còn Vĩnh Chính phụ trách dự án. - Toả Toả nhấp một ngụm canh, thản nhiên đáp.

- Không, ý tôi là các dự án mà họ đang theo, những ý tưởng hoặc là mong muốn mà bên Diệp Cẩn Ngôn đang làm ấy.

Dương Kha tỏ ra có chút sốt ruột, chăm chú chờ Toả Toả trả lời. Toả Toả cảm thấy kì lạ, vốn dĩ Dương Kha không ở lại với Diệp Cẩn Ngôn vì lí tưởng của hai người họ hoàn toàn trái ngược, anh ta lựa chọn đi con đường khác xa Diệp Tổng muốn làm, hà cớ gì giờ này lại quan tâm nhiều đến công việc của ông như vậy.

- Tôi cũng không rõ, chúng tôi không nói chuyện công việc.

- Ờ! - Ánh mắt của Dương Kha chùng xuống

- ...

- Hôm nào cô thử hỏi xem bọn họ đang hướng đến ý tưởng gì được không?

- Hả? Sao giờ anh lại quan tâm đến công ty Diệp Cẩn Ngôn làm gì thế? - Toả Toả thẳng thắn hỏi.

- Chả giấu gì cô, bất động sản sẽ có từng thời kì, thời kì thực dụng đã sắp qua, giờ là lúc người ta hướng đến sự phát triển bền vững cùng với bảo tồn văn hoá, Lão Diệp đúng là người có tầm nhìn rất xa. Ông ấy đã hướng đến điều này từ rất lâu rồi, bản lĩnh ấy thực sự tôi vẫn chưa học được. - Dương Kha cúi mặt, lắc lắc đầu, dáng vẻ có chút tiếc nuối.

- Ồ! Giờ anh hối hận vì đã bỏ ông ấy quá sớm ư?

- Hừ- Dương Kha cười nhạt - tôi không dám hối hận, giờ bắt tay vào làm tuy là hơi muộn nhưng tôi có lòng tin lắm.

- Vậy chúc anh thành công nha. - Toả Toả vui vẻ nói.

Thực ra cô vui khi nghe thấy Dương Kha nói tốt về chồng mình, trước đây cô cứ nghĩ lí tưởng của ông không tốt nên mọi người mới lần lượt rời bỏ ông đến làm cho Dương Kha, nhưng xem ra những điều mà Diệp Cẩn Ngôn tính toán đều nằm ở tầm mà không phải ai cũng dễ dàng hiểu được.

- Vậy cô có đồng ý giúp tôi không?

- Lão Dương! - Toả Toả hạ thấp giọng nhìn thẳng vào mắt anh ta - Việc này xem ra không đúng lắm, Nam Tôn và Vĩnh Chính đều là bạn tốt của tôi, tôi giúp anh là bán đứng bạn bè rồi, Toả Toả tôi không làm vậy được.

Hmmm. Dương Kha thở dài

- Tôi biết anh cũng là bạn tôi, còn là sếp cũ tốt nhất của tôi, nhưng chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không! - giọng nói Toả Toả vô cùng chân thành.

- Thôi được, không nói nữa, không nói nữa. Nhưng chỗ tôi vẫn còn một chỗ chờ cô về làm đó.

- Ha ha ha! Toả Toả phá lên cười. Anh đi một vòng lại quay về chuyện cũ hơn rồi. Thôi ăn cơm đi.

Toả Toả biết rõ con người Dương Kha, anh ta sẽ làm mọi việc để đạt được mục đích, việc của cô chỉ là chuyện nhỏ, chắc chắn anh ta sẽ có tính toán khác để cạnh tranh cùng Diệp Cẩn Ngôn. Cô nhất thời chưa biết sẽ làm cách nào để giúp đỡ cho ông, nhưng cô tin với bản lĩnh của ông nhất định sẽ vượt qua mọi chuyện. Đợi khi nào ông về, cô nhất định sẽ nói với ông chuyện này.

***