Chương 20: Cẩn Ngôn, gọi em là Tiểu Mẫn

Sáng đầu tuần, Phạm Kim Cang tất bật với những lịch họp liên tục của công ty. Bọn họ đang chuẩn bị một cuộc đấu thầu cho dự án tu sửa – tôn tạo các công trình văn hóa dọc theo tuyến đường Bắc Kinh – Thượng Hải. Đây là một trong những dự án trọng điểm mang tầm quốc gia mà cả họ và đối tác đầu tư AG đều thực sự đánh giá cao. Diệp Tổng đã nhiều lần nói với anh, đây là dự án mà ông không muốn bỏ lỡ nhất.

Nhìn đống hồ sơ chất cao như núi trên bàn của mình, Phạm Kim Cang hít vào thật sâu giúp cho bản thân tăng thêm phần nhuệ khí.

- Reng reng! – Điện thoại bàn hiển thị số của lễ tân.

- Alo.

- Thư ký Phạm, người của bên AG, cô Viên Viện đã đến rồi.

- Được! Cô đưa họ lên đây. Diệp Tổng sắp tới rồi.

Một lát, người lễ tân đưa người của AG đến trước cửa văn phòng, Phạm Kim Cang đang lúi húi đọc tài liệu lúc ngẩng lên thì một dáng người xuất hiện khiến anh vô cùng lúng túng. Giáo sư Lưu. Bà ta sao lại có mặt ở đây? Chẳng phải Viên Viện chỉ là một kiến trúc sư tham gia một hạng mục thôi sao, có cần bà ta phải đích thân đưa tới? Diệp Tổng gặp lại bà ta trong hoàn cảnh này liệu có bỏ qua cho anh ta không?

Phạm Kim Cang chưa kịp định thần thì giáo sư Lưu và Viên Viện đã đến trước mặt, vui vẻ cất lời chào:

- Thư ký Phạm, xin chào anh, chúng tôi đến đây để gặp Diệp Tổng.

- Xin chào! – Phạm Kim Cang bối rối ra mặt – Tôi không biết giáo sư Lưu cũng đến nên không chuẩn bị đón tiếp.

- Không sao! Chúng tôi chỉ muốn chào hỏi Diệp Tổng một chút.

- À Diệp Tổng của chúng tôi đúng là sắp đến rồi, hay là tôi đưa bà sang phòng họp ngồi chờ ông ấy nhé.

Phạm Kim Cang định tìm cách đưa giáo sư Lưu đi trước, rồi sẽ kiếm một cái cớ nào đó để nói chuyện này với Diệp Cẩn Ngôn. Nhưng chưa kịp phản ứng thì có tiếng bước chân đang tiến nhanh về chỗ họ.

- Tiểu Phạm, người của AG đến rồi sao. Mau mời họ vào phòng đi. – Tiếng nói vừa dứt thì Diệp Cẩn Ngôn đã đứng ngay đằng sau.

Giáo sư Lưu và Viên Viện nghe thấy giọng Diệp Cẩn Ngôn thì cùng quay đầu lại, Phạm Kim Cang hốt hoảng chỉ muốn tìm một vết nứt trốn đi lúc này. Anh không tưởng tượng nổi những giây phút tiếp theo sẽ ra sao nữa.

Diệp Cẩn Ngôn dồn cả ánh mắt về phía người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, toàn thân ông như có trăm ngàn sợi dây bó chặt lại, mọi tia cảm xúc cũng đột nhiên đóng băng, cả hơi thở lẫn nhịp tim bỗng trở nên khó chịu, bà ấy vì sao lại trở về và gặp lại ông trong hoàn cảnh này chứ?

Ông nắm chặt một tay cố gắng tỏ ra bình thản:

- Xin chào.

- Xin chào Diệp Tổng, tôi là Lưu Triệu Mẫn đại diện AG Investment tại Thượng Hải và đây là cô Viên Viện, chắc ông đã nghe qua . – Giáo sư Lưu tiến đến định chìa tay ra.

Diệp Cẩn Ngôn vờ như không nhìn thấy bàn tay của giáo sư Lưu đang hướng đến mình, vội vã quay sang hướng Phạm Kim Cang.

- Tiểu Phạm, cậu mời Giáo sư Lưu và Cô Viên vào phòng nhé.

Phạm Kim Cang hiểu ý bèn nhanh chóng mở cửa đưa bọn họ vào phòng làm việc của Diệp Cẩn Ngôn, đợi đến khi lễ tân mang nước đến xong rời nhẹ nhàng rời đi.

Diệp Cẩn Ngôn khách khí tiếp chuyện giáo sư Lưu và Viên Viện. Vì mối quan hệ hợp tác lâu dài của ông và AG investment nên dù không muốn gặp lại người phụ nữ này, ông cũng không còn cách nào khác là chấp thuận. Câu chuyện của họ cũng chỉ xoay quanh việc thực hiện các hạng mục tiếp theo và dự án đấu thầu mới. Giáo sư Lưu nhận thấy thái độ không gần không xa của Diệp Cẩn Ngôn cũng đoán biết được ông là đang vì công việc mà chẳng quan tâm bà là ai và quay trở về đây với mục đích gì. Viên Viện tỏ ra một con người hâm mộ chủ nghĩa lí tưởng mang tên Diệp Cẩn Ngôn nên ra mặt rõ ràng, mong muốn của cô ta là được cùng nhóm người Vĩnh Chính, Nam Tôn và Diệp Cẩn Ngô theo đuổi ước mơ. Tuy nhiên cả buổi trò chuyện, cô chỉ thấy ở ông một dáng vẻ vô cùng lãnh đạm, cực kì thâm trầm, cô không dám đoán biết trong ông đang có suy nghĩ gì, những biểu hiện tán dương thái quá của cô lúc nãy liệu có làm ông thấy chán ghét hay cảm động gì không?

- Được rồi! Cảm ơn giáo sư Lưu đã đích thân đưa cô Viên tới đây. Tôi sẽ giao cho thư ký Phạm phân phó công việc cho cô ấy. - Diệp Cẩn Ngôn muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

- Cảm ơn Diệp Tổng quan tâm, tôi sẽ tận lực làm việc - Viên Viện cố gắng tỏ ra một người biết phép tắc, trước mặt Diệp Cẩn Ngôn ra sức thu hút sự chú ý của ông.

Diệp Cẩn Ngôn cười nhẹ một tiếng, gật đầu lịch thiệp rồi quay sang giáo sư Lưu, ý muốn tiễn bà ta ra về.

- À Diệp Tổng, hôm rồi chúng tôi chưa có dịp mời ông ăn cơm. Không biết chúng tôi có cơ hội để mời ông lần nữa không ạ? - Giáo sư Lưu tìm cách nấn ná.

- Cảm ơn ý tốt của bà. Nhưng dự án mới này đang giai đoạn tham gia tranh thầu căng thẳng, tôi e rằng thời gian không cho phép.

Giáo sư Lưu thấy thái độ thẳng thắn của Diệp Cẩn Ngôn thì không nói gì thêm, cùng với Viên Viện cúi đầu chào và bước ra khỏi phòng. Đến gần cửa, như sực nhớ ra điều gì, bà ta ra hiệu cho Viên Viện đi trước, còn mình quay trở lại, bước lại gần phía Diệp Cẩn Ngôn.

- Cẩn Ngôn! - bà ta dịu giọng gọi tên ông.

- Ồ giáo sư Lưu, bà vẫn chưa đi sao! - Diệp Cẩn Ngôn bị tiếng gọi làm cho giật mình.

- Anh có thể gọi em là Tiểu Mẫn.

- Ồ, tôi không dám, tôi nghĩ giáo sư Lưu phù hợp hơn. - Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ giọng nói trầm thấp lịch thiệp.

- Anh vẫn còn giận chuyện cũ sao? - giáo sư Lưu bước đến gần, Diệp Cẩn Ngôn vội vàng lùi lại một bước, cố ý né tránh bà

- Không, tôi không có ý gì khác. Nếu bà cần chúng tôi hỗ trợ việc gì, xin cứ nói với Phạm Kim Cang.

- Hờ. Giáo sư Lưu cười nhạt. – anh vẫn là chưa quên được chuyện cũ.

- ....

Diệp Cẩn Ngôn im lặng, ông không muốn biết Lưu Triệu Mẫn đang cần gì, cũng không muốn hỏi bà ấy nói đến những chuyện cũ nào nữa, giữa họ đúng là xảy ra rất nhiều chuyện, có những chuyện không thể dễ dàng quên đi, nhưng cũng có những chuyện ông không còn muốn nhắc đến. Ông cho hai tay vào trong túi quần, từ từ bước đến bên cửa sổ, đưa ánh mắt theo những hàng xe chạy ngược xuôi bên dưới.

- Thôi được rồi. Em không làm phiền thời gian làm việc của anh. Em đi trước đây.

Giáo sư Lưu tần ngần một chút rồi quay gót ra về. Diệp Cẩn Ngôn vẫn đứng một mình tĩnh lặng. Ông linh cảm, sự xuất hiện lần này của Triệu Mẫn không phải là tình cờ, chắc chắn là có sự sắp đặt tính toán từ trước, còn mục đích sâu xe thế nào thì nhất thời ông chưa nắm rõ được.

Giáo sư Lưu đi được một lúc, Phạm Kim Cang mới lấy hết can đảm gõ cửa phòng Diệp Cẩn Ngôn.

- Diệp Tổng!

- Cậu biết Phùng Triệu Mẫn trở về Thượng Hải sao không nói với tôi? – Diệp Cẩn Ngôn nghiêm giọng nói với Phạm Kim Cang, nét mặt vô cùng lãnh đạm.

- Xin lỗi Diệp Tổng, ban đầu tôi cũng không biết là chị Phùng trở về, chị ấy đổi họ sang người chồng sau này nên tôi không nhận ra. Mãi đến hôm đi ăn cơm tôi mới biết, nhưng sợ kinh động đến anh và Tỏa Tỏa nên tôi đang chờ thời điểm thích hợp.

Phạm Kim Cang vội vàng thanh minh. Anh vốn không nghĩ tới việc Phùng Triệu Mẫn, à không, giáo sư Lưu lại tìm đến công ty anh sớm như vậy.

- Thật không nghĩ được, người chồng sau này của cô ấy vậy mà là nhà đầu tư chính của AG Investment, chẳng trách lần này họ chủ động hợp tác với chúng ta nhanh đến vậy. – Diệp Cẩn Ngôn trầm tư.

- Vâng. Tôi cũng thấy có chút lạ. Ông ta cũng đã mất được mấy năm nay, giờ Phùng Triệu Mẫn tiếp quản cổ phần, anh có nghĩ là cô ấy nhúng tay vào chuyện này.

- Có thể! Nhưng cô ấy làm vậy với mục đích gì?

- Hay cô ấy muốn gương vỡ lại lành, quay trở về là Diệp phu nhân – Phạm Kim Cang vừa nói vừa dò xét nét mặt Diệp Cẩn Ngôn.

- Ha! – Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu – Tôi không nghĩ như vậy, tấm gương vỡ này không thể lành lại được đâu.

- Vậy ý anh bây giờ thế nào?

- Không sao cả, công việc cứ theo quy định mà làm, còn những chuyện khác khéo léo một chút. Cậu khoan nói chuyện này với ai, đặc biệt là Chu Tỏa Tỏa.

- Vâng! Tôi nhớ rồi! Sẽ không ai biết chuyện Diệp Phu Nhân trở về - Phạm Kim Cang cười cười nói.

- Cậu nói bậy bạ gì vậy. Cô ấy mới là Diệp Phu Nhân.

Diệp Cẩn Ngôn thản nhiên nói, tay vẫn lia lia con chuột máy tính, dường như không để ý đến nét mặt kinh ngạc của Phạm Kim Cang.

- Diệp Tổng, anh nói ai là Diệp Phu Nhân?

- Chu Tỏa Tỏa!

- Hả! – Phạm Kim Cang không bình tĩnh nổi, hét toáng lên khiến Diệp Cẩn Ngôn phì cười.

- Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.

Câu nói phát ra một cách điềm nhiên từ Diệp Cẩn Ngôn làm cho Phạm Kim Cang không tin vào tai mình, nếu không phải anh đang đứng ngay trước mặt ông, chính mắt nhìn thấy ông, chính taI nghe ông nói thì còn tưởng là do người ta đồn đại.

- Diệp… Diệp Tổng? Ông nói thật à? – Phạm Kim Cang quýnh quá đâm ra lắp bắp.

Diệp Cẩn Ngôn mìm cười, quay sang nhìn anh ta.

- Cậu có thấy tôi giống như đang nói đùa không?

Ôi Diệp Tổng, Diệp Lão Gia, Diệp Đại lão gia! Phạm Kim Cang muốn hét lên nhưng sợ kinh động đến xung quanh nên chỉ dám hét lên trong tâm trí. Tôi đi theo ông mười mấy năm, tôi cứ nghĩ là tôi hiểu ông, nhưng bây giờ tôi không còn dám hiểu ông nữa. Tình yêu đúng là làm cho con người ta có thêm nhiều sức mạnh, nhưng tôi thấy mừng vì điều đó, Diệp lão gia à.

Gương đang nhắn nhó của Phạm Kim Cang nhanh chóng giãn ra, hiện lên nét cười. Hôm nay đúng là có một vài chuyện bất ngờ ập đến, chỉ mong đó là những điều vui nếu không trái tim nhạy cảm của anh chắc không thể nào chịu nổi. Anh đưa tay ôm lấy trái tim, làm bộ cười khổ bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài nắng rất đẹp nhưng phía chân trời lại vần vũ những đám mây đen.