Chương 18: Mẫn Nhi

Sáng sớm, những tia nắng đầu ngày len qua tấm rèm, khiến Diệp Cẩn Ngôn tỉnh giấc. Ông âu yếm nhìn người phụ nữ đang ngủ ngoan trong lòng mình, đầu cô gối lên cánh tay ông, vòng tay cô ôm chặt lấy khuôn ngực ông, đôi môi cô khẽ cong lên dường như đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô ngủ say như một em bé vậy. Diệp Cẩn Ngôn khẽ nghiêng người, rồi vòng tay còn lại đỡ lấy tấm lưng mềm mại của cô kéo sát vào mình. Sự cử động khiến Tỏa Tỏa ư lên một tiếng, dụi dụi mặt vào cổ ông rồi lại chìm vào giấc ngủ. Diệp Cẩn Ngôn bấm một chiếc nút ở phía đầu giường, tấm rèm tự động hé ra một chút khiến căn phòng trở nên sáng hơn, gương mặt xinh đẹp của Tỏa Tỏa hiện ra rõ nét. Ông đỡ cằm của cô, hôn nhẹ lên môi cô, cảm giác quá nửa đời người bôn ba thương trường, ông chưa có một phút giây nào được bình yên đến thế.

- Tích Tóc Tích Tóc …

Tiếng chuông báo thức trên điện thoại của Tỏa Tỏa vang lên, khiến cô bừng tỉnh dậy. Nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn, cô nở một nụ cười thật tươi, y như ánh nắng bên ngoài cửa sổ vậy:

- Ông xã, anh dậy rồi ư?

- Em ngủ ngon không? – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng hỏi.

- Ngon lắm. – Tỏa Tỏa như chưa muốn thức giấc, vẫn vùi mặt vào ngực, siết chặt vòng tay đang ôm ông.

- Em buồn ngủ thì ngủ thêm một chút đi.

- Không được, em còn phải đón Tiểu Tỏa và đưa đi nhà trẻ rồi đi làm nữa. – Tỏa Tỏa nhỏ tiếng nói, có chút gì đó nũng nịu.

- Vây thì dậy thôi nào! – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, đưa tay cấu nhẹ lên gương mặt đang ngái ngủ của vợ mình, kéo kéo cô ngồi dậy.

Tỏa Tỏa miễn cưỡng ngồi lên, vừa lấy tay che miệng vừa mắt nhắm mắt mở bước theo Diệp Cẩn Ngôn. Lúc này cô mới nhìn kỹ phòng tắm lớn ở kế bên phòng ngủ của mình, đó là một căn phòng rộng rãi, các vật dụng mới tinh sáng bóng, kế bên lavabo rửa mặt là một bồn tắm đứng hiện đại, đối diện là kệ tủ chứa quần áo khăn bông, lui vào phía trong là bồn tắm lớn đặt sát với bức tường kính hướng nhìn ra phía bờ sông. Nếu kéo tấm rèm che kia lên thì có thể vừa ngâm mình, vừa ngắm được bình minh mỗi sáng. Trên kệ rửa mặt có để sẵn hai chiếc bàn chải đánh răng, Tỏa Tỏa cầm lên một chiếc, rồi ngẩng đầu ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của bọn họ trong gương, khẽ mỉm cười. Đây chẳng phải cuộc sống mà cô vẫn hằng ao ước sao? Không cần phải đủ đầy vật chất, mà chỉ cần được sáng tối cùng nhau, vậy là hạnh phúc rồi. Cô vòng một tay ôm lấy eo Diệp Cẩn Ngôn, tì đầu lên vai ông, chăm chú đánh răng, trong lòng lâng lâng vui sướиɠ.

Tỏa Tỏa thay đồ xong bước ra đã thấy Diệp Cẩn Ngôn ngồi chờ cô ở bàn ăn. Hôm nay Tỏa Tỏa mặc một bộ đầm công sở cắt may khéo léo, vừa vặn ôm khít, khiến dáng dấp của cô được tôn lên vài phần, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật bờ môi tươi tắn quyến rũ, Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy nhất thời không rời mắt được.

- Ông xã, mới sớm vậy mà người ta đã giao đồ ăn sáng đến rồi sao? – Tỏa Tỏa nhìn những đĩa thức ăn còn đang bốc khói trên bàn, kinh ngạc hỏi.

- Dịch vụ ăn sáng do Tiểu Phạm giới thiệu, em ăn thử xem. – Diệp Cẩn Ngôn vừa trả lời, vừa kéo ghế cho cô.

- Ồ, nhìn ngon mắt quá. – Tỏa Tỏa cảm thán.

- Ừm, anh có dặn người ta mang một phần đến nhà Nam Tôn rồi, mình ăn xong rồi cùng qua đó đón Tiểu Tỏa.

Tỏa Tỏa đang gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, nghe thấy Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì vô cùng phấn khích, cất giọng vui vẻ:

- Cảm ơn ông xã, anh thật chu đáo.

- Mau ăn đi. – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười.

- Vâng.

- À anh quên mất. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa lấy trong túi một chiếc thẻ ngân hàng màu đen, đưa cho Tỏa Tỏa – Đây là thẻ phụ anh làm cho em, mật khẩu cũng là ngày sinh nhật em.

- Không cần đâu, ông xã, em có thẻ mà. – Tỏa Tỏa vội vã đẩy chiếc thẻ về phía chồng mình.

- Diệp Phu Nhân, chúng ta đừng để mới ngày thứ 2 đã tranh luận về tiền bạc chứ. – Diệp Cẩn Ngôn làm bộ nghiêm khắc nói với vợ mình nhưng trên miệng cố giấu nét tủm tỉm cười.

- Vâng, tuân lệnh ông xã – Tỏa Tỏa vui vẻ.

- Ăn xong anh đưa em và Tiểu Tỏa đi xem một vài nhà trẻ gần đây.

- Vâng.

Tỏa Tỏa khẽ gật đầu rồi lại cắm cúi ăn, thực ra là để che giấu khóe mắt đang long lanh nước. Cô không ngờ Diệp Cẩn Ngôn lại là một người chồng ấm áp và ngọt ngào như vậy. Hóa ra chẳng phải con người ta lạnh lùng, mà bởi vì chẳng có nơi chốn để họ nguyện ý thể hiện ra mà thôi.

***

Cuối cùng thì Tỏa Tỏa cũng tìm được một nhà trẻ thích hợp cho con gái, đó là một nhà trẻ thuộc hệ thống giáo dục quốc tế, mới mở thêm chi nhánh ở gần khu dân cư họ ở. Nghe nói đây là đây là nơi có chất lượng giáo dục hàng đầu Thượng Hải, để xin vào được chắc hẳn Diệp Cẩn Ngôn phải đích thân ra mặt. Tiễn con gái vào trường xong, Tỏa Tỏa vô cùng cảm kích, trên cả đoạn đường về phấn chấn nói lời tán dương không ngớt, khiến Diệp Cẩn Ngôn bật cười:

- Bà xã, anh biết em mồm miệng lanh lẹ, nhưng có cần thiết phải như vậy không? Dù sao chúng ta cũng là gia đình mà.

Hai chữ gia đình Diệp Cẩn Ngôn nói ra làm Tỏa Tỏa trào dâng một niềm xúc động, cổ họng nghẹn lại, không thể nói nên lời. Người ta thấy cô xinh đẹp hơn người, những tưởng khát khao lớn nhất của cô là được gả vào làm dâu hào môn, nhưng thực tế không phải là như vậy, điều cô cẩn nhất là một gia đình, thứ mà từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ có được. Trước đây Tạ Hoành Tổ từng hứa mang lại cho cô một gia đình nên cô mới chấp nhận gả cho hắn, nhưng rồi cũng chỉ là một mảnh vỡ vụn mà thôi.

Tài xế đưa họ đến gần Tinh Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn nhìn theo bóng lưng Tỏa Tỏa vui vẻ bước vào đại sảnh, rồi tĩnh lặng trở lại xe.

- Diệp Tổng, xin hỏi bây giờ ông muốn đi đâu? – Tiếng tài xế khiến ông khẽ giật mình.

- Về công ty, à không… về biệt thự Tư Nam.

- Vâng!

Diệp Cẩn Ngôn đẩy cửa bước vào căn biệt thự, phần lớn đồ đạc ông vẫn giữ nguyên, chỉ mang vật dụng cá nhân và kệ sách ông thường đọc về bên nhà mới. Duy chỉ có một căn phòng, chắc chắn ông sẽ không chuyển bất kỳ món đồ nào đi, đó là phòng của con gái đã mất của ông, Mẫn Nhi.

Ngày hôm nay, ông cùng Tỏa Tỏa đưa con gái đến nhà trẻ mới, ông hạnh phúc khi thấy cô gái mình yêu vui vẻ, ông an tâm khi cô ấy không lo lắng điều gì, nhưng vết thương cũ trong lòng ông lại bất chợt nhói đau. Mọi người thường thắc mắc vì sao ông dành tình cảm đặc biệt cho Tỏa Tỏa như vậy, ngay cả Đới Thiến, cộng sự lâu năm của ông cũng không kìm lòng được mà đôi ba lần hỏi ông. Ông chỉ nói rằng: Tỏa Tỏa và Mẫn Nhi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Chỉ vậy thôi! Ông cũng biết, chẳng ai tin câu trả lời ấy, nhưng cũng chẳng ai dám hỏi tiếp, ông cũng không thực sự muốn trả lời.

Diệp Cẩn Ngôn chầm chậm bước vào phòng con gái nhỏ, đồ đạc còn y nguyên như khi cô ấy còn sống, dăm ba bữa ông lại cho lau dọn sạch sẽ một lần, không để cảm giác lâu ngày không có người ở. Ông tiến đến góc phòng, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế con gái thường dùng đọc sách, trầm tư suy nghĩ.

Vốn dĩ trước đây ông không dám chấp nhận tình yêu của Tỏa Tỏa, không phải ông không yêu cô, mà bởi vì ông yêu nên ông sợ cô bị lãng phí cả tuổi thanh xuân của mình vì ông. Cô vừa giống như Mẫn Nhi trong lòng ông, trẻ trung đáng yêu khiến ông mong muốn bao bọc như một người cha. Lại vừa xinh đẹp mị lực khiến ông muốn được ở bên cạnh, yêu thương chia sẻ như một người chồng. Chính tình yêu của Tỏa Tỏa khiến ông vượt qua được giới hạn của chính mình để kết hôn cùng cô. Nhưng những vết thương cũ sau cái chết của Mẫn Nhi vẫn còn âm ỉ trong lòng ông mãi. Đôi ba lần, vết thương ấy lại như có ai khoét sâu thêm, làm cho ông đau đến khóc gào e rằng cũng không vơi đi được. Ông chẳng tìm được câu trả lời vì sao con gái ông lại ra đi, vậy nên ông định đoạn bản thân là hung thủ, mỗi khi nhìn lại chỉ biết tự trừng phạt chính mình.

Giờ ông có được một gia đình mới, một hạnh phúc mới, còn Mẫn Nhi của ông mãi mãi không được đón sinh nhật tuổi hai mươi. Ông gục đầu, hai hàng nước mắt lã chã rơi, thấm ướt cả hai bàn tay đã nhuốm đầy sương gió.

***

Phía Viện Mỹ Thuật Đinh Thông, sau một chăng bay dài cộng thêm cuộc khảo sát hết sức tập trung, Phạm Kim Cang thấm mệt, anh thả mình vào chiếc ghế nằm bên cạnh hồ bơi, lim dim mắt, nhắm chừng muốn nghỉ ngơi đôi chút. Chương Vĩnh Chính dường như chẳng để ý đến vẻ mệt mỏi của Phạm Kim Cang, vẫn vui vẻ nói chuyện về những gì anh đánh giá được:

- Thư ký Phạm – Vĩnh Chính hào hứng – Tôi thấy hạng mục này nếu như chúng ta thay đổi một chút thiết kế chỗ giếng trời, cộng thêm các thiết bị quản lý sách điện tử chắc hẳn sẽ thu hút được nhiều người đến…

- Vĩnh Chính – Phạm Kim Cang hé một con mắt nhìn Vĩnh Chính, mắt còn lại vẫn nhắm – giờ nghỉ tôi không nói chuyện công việc.

- Ồ. Xin lỗi – Vĩnh Chính vội ngưng lại, đổi sang chủ đề khác … Vậy thư ký Phạm, hôm qua anh nói sếp Diệp không bao giờ quay trở lại nơi này, vì sao vậy …

- Vì anh ấy không muốn suốt ngày bị cậu Vĩnh Chính đây tò mò đấy … Phạm Kim Cang nói xong thở dài môt hơi rồi giả bộ ngoay ngoảy quay đi .

Reng! Reng! Điện thoại trong túi Phạm Kim Cang đổ chuông, anh hậm hực đưa tay vào túi, nhìn thấy số hiển thị trên màn hình anh vội quay ngoắt sang thái độ vui vẻ khiến Vĩnh Chính bật cười:

- Alo, giáo sư Lưu. – Phạm Kim Cang lịch thiệp nói.

- Thư ký Phạm. – đầu dây bên kia nhã nhặn nói – Hạng mục mới mà chúng tôi kết hợp cùng các anh, chúng tôi muốn đưa một người của mình sang để phối hợp làm việc. Anh thấy thế nào?

- Giáo sư Lưu, xin hỏi bà muốn đưa ai sang vậy?

- Là Viên Viện, anh đã gặp cô ấy hôm trước rồi.

Viên Viện, chẳng phải cô ta trước đây làm ở Tinh Ngôn cùng Vĩnh Chính sao? Nghe nói cô ấy dăm lần bảy lượt muốn theo đuổi Vĩnh Chính, liệu rằng lần này sang cô ta có chấp nhận bỏ cuộc không? Hay lại vẫn tiếp tục đeo bám thì anh cũng cảm thấy khó xử cho cả Vĩnh Chính lẫn Nam Tôn, dù gì họ cũng là cộng sự tốt của anh, là bạn thân của Chu Tỏa Tỏa. Phạm Kim Cang liếc mắt nhìn Vĩnh Chính đang say mê đọc tài liệu trước mặt mình, nhất thời chưa biết xử lý thế nào.

- À Giáo sư Lưu, việc này tôi nghĩ cần phải nói trước với Diệp Tổng một tiếng. Tôi sẽ gọi lại cho bà sau, được không?

- Cẩn Ngôn? Hay để tôi đưa Viên Viện sang gặp anh ấy?

- À không cần không cần, chỗ Diệp Tổng để tôi nói chuyện cũng được, có gì tôi sẽ báo cho bà sớm.

- Vậy cũng được. – Đầu bên kia giáo sư Lưu thấy Phạm Kim Cang từ chối thì cũng không cưỡng cầu rồi nhanh chóng cúp máy.

Thực ra trong lòng Phạm Kim Cang vẫn còn sự lo lắng lớn hơn, anh chưa biết phải nói với Diệp Tổng như thế nào về chuyện của giáo sư Lưu cả. AG Investment đang là đối tác của công ty anh, sớm muộn gì Diệp Cẩn Ngôn cũng biết, nhưng ông và Chu Tỏa Tỏa mới dọn về ở với nhau, liệu rằng nếu Diệp Cẩn Ngôn biết giáo sư Lưu đang ở Thượng Hải, liệu ông ấy sẽ thế nào? Nhưng nếu anh vẫn tiếp tục không nói, sau này mọi chuyện vỡ lở, Diệp Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không tha cho anh.

- Có chuyện gì vậy, thư ký Phạm? – Chương Vĩnh Chính thấy Phạm Kim Cang mặt mày nhăn nhó thì nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ quan tâm.

- Bên AG muốn đưa cố nhân sang làm với cậu đó?

- Hả? Cố nhân? Ý anh là Viên Viện?

- Ừm. Cậu có ngại Nam Tôn sẽ không vui không?

- Không sao, Nam Tôn rất hiểu chuyện với lại tôi không thích Viên Viện, trước giờ vẫn vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm.

- Ừ, vậy thì tốt… Còn tôi thì đang lo – Phạm Kim Cang nén tiếng thở dài – lo Diệp Tổng biết chuyện giáo sư Lưu là … thì ông ấy sẽ thế nào.

- Là ai? – Vĩnh Chính tiếp tục hỏi.

- À à không có gì, để tôi báo cáo chuyện Viên Viện cho Diệp Tổng- Phạm Kim Cang chợt nhận ra mình hơi nhiều chuyện, cũng may anh chưa nói ra thân phận của giáo sư Lưu, nếu không thì … Nghĩ vậy, anh đưa tay lau mấy giọt mồ hồi vừa lấm chấm hiện lên trên trán, rồi vội vã đi về phòng, gọi điện thoại cho Diệp Cẩn Ngôn.