Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Dư phi không nhìn lại cô, coi cô như người trong suốt, tiếp tục duy trì tiết tấu bước chân, hai người chỉ là thoáng qua nhau.
Cô không thể nhúc nhích, cứ cứng ngắc đứng tại chỗ. Giống như vừa xong, cô ở trước mặt anh, vừa đóng một vai hài kịch.
Cô không quay đầu lại, không dám quay đầu lại. Nhưng dường như cô lại nghe thấy rõ rệt tiếng bước chân anh đi về phía cô gái kia, tiếng đáp lại vui vẻ của cô gái, thậm chí nghe thấy anh không hề cự tuyệt, ngồi xuống làm cái ghế va chạm với sàn nhà.
Đột nhiên cô cảm thấy tất cả mọi người đang vây xem cô, đều quăng cho cô ánh mắt đồng tình hoặc châm chọc.
Châm chọc cô không tự lượng sức, châm chọc cô… Tự mình đa tình.
… Thường Tiếu, anh đã sớm cao hơn em lâu rồi
… Cho nên, em có thể thử lệ thuộc vào anh
… Thường Tiếu, chúng ta hôn môi đi
… Thường Tiếu, anh chờ em đã lâu
… Có muốn gả cho anh không?
…
… Anh chờ em.
Từng câu từng chữ như mới nói hôm qua. Từng cử chỉ của anh cũng cứ rõ mồn một ở trước mắt.
Nhưng vừa rồi, anh không nhìn cô, chạy về phía một cô gái khác.
… Không biết tại sao, cô rất muốn khóc, hốc mắt lại khô khốc đắng chát, một giọt nước mắt cũng không len ra được.
Cô vẫn đứng cứng ngắc một chỗ. Cách đây không lâu, cô còn là một người tự tin, trời sập xuống có thể coi làm chăn đắp, đi tới đi lui đều ngẩng đầu ưỡn ngực, cao đầu mà bước, hơn nữa tự do tự tại mở miệng thật rộng hít thở thật sâu.
Nhưng bởi vì anh, bởi vì đột nhiên anh tỏ tình và yêu đương ngọt ngào, trong nháy mắt tất cả sự tự ti của cô đều bị phơi bày.
Cô do dự, lo lắng, thấp thỏm, sợ hãi, cô sóng vai đi với anh vậy mà luôn có cảm xúc muốn tránh cái nhìn của người khác… Có lẽ cô chỉ đang cố gắng trốn tránh lời của mẹ Dư, cô không xứng với anh.
Nơi nào xứng với anh?
Đầu cô quá cao, thân thể quá thẳng, sức khỏe quá đủ, tính tình quá thô.
Bọn họ đi cùng nhau, thế nào cũng không giống một đôi yêu nhau.
… Chẳng qua là cô thích anh, thì sao chứ, tại sao anh muốn đẩy cô ra ngoài một mình đối mặt với tất cả áp lực?
Cô cũng chỉ là một cô gái nỏ, cũng muốn anh che gió che mưa, cũng muốn ăn vạ khi làm sai, cô cũng muốn được như Dung Lan vậy, vô duyên vô cớ phát cáu, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho bạn trai, chỉ vì muốn ăn một cốc chè đậu.
Có lẽ anh thích cô. Thích cô…
Mặt? Chiều cao? Khả năng làm việc vặt? Hay là tính tình ngay thẳng? Dù sao cũng không phải thưởng thức “tài hoa” sáng tác như ngựa thần lướt gió tung mây của cô.
Ngẫm lại đột nhiên hơi buồn cười, cười cười tự giễu, chính cô cũng không tìm được cái gì tương đối giống kí do, hay là nói, tất cả lý do chẳng qua cũng là viện cớ?
Cô hít sâu một hơi, hơi hơi cứng ngắc xoay người, làm bộ như vô tình liếc qua một đôi trông rất giống người yêu này, mà chàng trai, không lâu trước đây mới trở thành bạn trai cô.
Đúng là Tôn Điềm Điềm. Cô chua chát nghĩ, hai người này nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi hơn anh với cô. Ngay sau đó tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng.
Dư Phi vẫn đang quay lưng về phía cô, giống như là quyết tâm, không quay lại nhìn cô một cái. Ngược lại Tôn Điềm Điềm, cặp mắt xinh đẹp kia cong cong dường như lơ đãng khıêυ khí©h.
Thường Tiếu phát hiện cô nhận được loại khıêυ khí©h mà chỉ những người chiếm thế thượng phong trong việc nào đó mới có thể phát ra độ cong như vậy.
Về nguyên nhân, chính là cô ta có sự tự tin mà cô đang thiếu.
Đột nhiên Thường Tiếu rất muốn đi tới đó, kéo Dư Phi lên, túm vạt áo anh, nói mấy lời chua ngoa xót hận, hoặc là đùa nghịch hung ác, quẳng cái gì đó trên bàn đi, tuyên cáo chủ quyền.
Nhưng mà, cô dựa vào cái gì để thể hiện?
Hốc mắt vẫn khô khốc như cũ, thậm chí có phần chết lặng trở lại ghế ngồi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: lãng phí đáng xấu hổ, cô muốn ăn hết bát cháo.
Vậy mà cháo trắng đã khuấy vừa miệng, lại bị gió đầu thu mang theo hơi lạnh, thổi đi nhiệt độ còn sót lại trong bát, rõ ràng cô luôn khuấy, nhưng gạo đã nấu nhừ vẫn chìm xuống đáy, lọc thành một bát nước cơm, không có mùi vị gì cả.
Cô buộc mình tập trung tinh lực, từng miếng từng miếng cháo đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy dạ dày sôi trào khó chịu. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, trên màn hình lấp lánh cái tên đặc quyền của Quý Hiểu Đồng—— Tỏi tiên sinh.
Giống như rơi xuống đáy biển, gặp được bè gỗ.
Cô có phần không thể chờ đợi nhận điện thoại, âm thanh Quý Hiểu Đồng bên kia có hơi thở gấp: “Hôm nay cô chạy chỗ nào?”
"Chưa đi…” Thường Tiếu mở miệng, không hiểu sao có chút nghẹn ngào, âm điệu trở nên vô cùng quái dị, điều chỉnh lại tâm tình, quanh co kể khổ: “Cháo của nhà ăn hôm nay rất khó ăn… Quá khó ăn.”
“…” Cậu ta im lặng một lúc, “Vậy đang ở đâu?”
"Đồng Tâm Viên..."
“Cô chờ đó.” Điện thoại nhanh chóng cắt đứt.
Đột nhiên Thường Tiếu hoảng hốt, những lời này giống như chạm vào giây thần kinh của cô, Dư Phi luôn nói anh đang đợi cô, nhưng anh có biết hay không… Cô đuổi theo rất vất vả.
Tự dưng cô cũng không biết mình kiên trì ở lại nơi dầu khói giăng dầy này làm cái gì, ngồi ở chỗ này, lại vờ như không quan tâm.
Rõ ràng không phải cô muốn giận dỗi cùng Dư Phi, cô tới là muốn phá vỡ cục diện chiến tranh lạnh giữa hai người cơ mà, cô chỉ muốn trở về lúc trước, trở lại những ngày ánh nắng rực rỡ kia, lẽ thẳng khí hùng đi lên trước, vỗ vỗ vai anh, gào lên một tiếng Dư Phi, sau đó đứng bên cạnh cười hả hê.
Vậy mà… Có một loại trực giác càng diễn ra càng mãnh liệt, anh và cô, không thể quay trở về…
Không thể quay về nữa.
Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh cẩn thận mà hưng phấn thảo luận của mấy nữ sinh bàn bên.
Cô nhìn theo tầm mắt của các cô ấy, thấy Quý Hiểu Đồng đang đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, hơi tìm gấp, giống như tìm người.
Đến nhanh thật. Cô nhìn cậu ta, không biết cậu ta đang gấp gáp cái gì.
Giờ phút này rõ ràng là bộ dạng vừa mới chạy bộ sáng sơm xong, mặt mày hồng hào, tóc ướt mồ hôi dính vào trán, ướt mồ hôi tóc có chút không bó dựa dính vào trên trán, đôi mắt hí với con ngươi thâm thúy, khóe miệng lộ vẻ không kiên nhẫn, từng đường nét đều khiến cho người ta chói mắt.
Không thể không nói, dõi mắt cả đại học C, quả thật khó có thể tìm được nam sinh có thể so sánh sắc đẹp với cậu ta.
Chỉ là, trong mắt cô, Dư Phi mới là độc nhất vô nhị. Người đó thu lại phần lớn ánh sáng và khí thế, dạy cô “Muốn bắn thì phải bắn chim đầu đàn”, rất thích yên lặng ngủ đông sau lưng mọi người, nắm hết toàn cục.
Cô sợ hãi nghĩ… Có lẽ, cô cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch cuộc đời của anh.
Quý Hiểu Đồng thấy bàn của Tôn Điềm Điềm trước, sau mới nhìn sang, đột nhiên vẻ mặt có nét oán giận cô không hiểu được, sau đó cậu ta xoải bước lớn chạy đến bên cạnh cô, cau mày nhìn cô, không để ý đến thể diện của cô, không giải thích được mở miệng mắng: “Vẻ mặt này là cái quỷ gì thế! Ăn cái đồ vớ vẩn gì thế!” Sau đó nắm cánh tay cô, kéo ra khỏi chỗ.
Cậu ta có cút phiền não rống: “Đi.”
Thường Tiếu lảo đảo lắc lư bị cậu ta lôi kéo, cảm nhận được bốn phía quăng tầm mắt tới. Gần như theo phản xạ liếc nhìn về phía Dư Phi.
Vậy mà… Anh vẫn không quay đầu lại.
Giờ khắc này, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành phải mặc cho Quý Hiểu Đồng túm cánh tay của mình, sau đó cùng cậu ta đi ra cửa.
“Bát đũa chưa thu…” Đột nhiên cô mở miệng, sẽ bị "Chén dĩa còn tịch thu......" Nàng đột nhiên mở miệng, sẽ bị nhân viên nhà ăn mắng…
"Lúc này, cô vẫn còn quan tâm những thứ này?” Quý Hiểu Đồng lại hung hăng với cô, có điệu bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lỗ tai ong ong xoay mòng mòng, nhưng đi mấy bước nữa, sau lưng lại truyền đến giọng nói kia, quen thuộc đến không ràng: “Em muốn đi đâu?”
Giọng điệu lịch sự mà bình thản, trong nháy mắt cô thấy đã như cách mấy đời.
Lần này đến lượt cô không quay đầu.
Bàn tay Quý Hiểu Đồng mạnh mẽ có lực lại dùng thêm sức, làm đau cô, đồng thời cũng nhắc nhở mọi thứ vừa nãy diễn ra.
Cô muốn tìm thấy gợn sóng trong thanh âm của anh, nhưng không có. Nàng suy nghĩ nhiều ở hơn không phải là trong âm thanh nghe được gợn sóng, nhưng cũng không có. Vẫn từ tốn chậm rãi như cũ, phảng phất anh cũng không thềm để ý.
Cho nên cô không thể không hỏi mình, vì sao lại vẫn cứ dừng bước?
Quý Hiểu Đồng kéo mà cô không nhúc nhích, cũng ngừng lại, đứng trước mặt, quay đầu nhìn cô. Nhìn cô, trong từng câu từng chữ có loại kiên định không cho phép từ chối: “Tôi nói, đi!”
Đầu óc Thường Tiếu cực kì hỗn loạn, mắt thấy vẻ mặt Quý Hiểu Đồng giờ phút này quá mức nghiêm túc, nên theo bản năng gật gật đầu, thân thể lại bị cậu ta lôi kéo, buông lỏng bước chân, lại bắt đầu tiến lên phía trước theo cậu.
Đi đến đâu?
Cô cũng không biết.
Cũng không biết tại sao, đi thêm mấy bước, đột nhiên tim tăng tốc đập mạnh. Sau đó cảm giác sau lưng có một luồng áp lực cuồn cuộn không dứt đánh tới, ép cô có phần thở không thông.
Cô không có cách nào suy xét, chỉ đành cứ đi theo Quý Hiểu Đồng, đi đến khi mũi không ngửi thấy mùi tanh dầu đặc trưng của nhà ăn nữa, cô mới ý thức được có lẽ áp lực này đến từ Dư Phi, bởi vì anh đang tức giận…
Anh tức giận là bởi vì… Anh đang chờ cô, mà cô lại không chủ động thân cận anh.
Mệt quá. Cảm giác như thế, thật sự rất mệt mỏi.
"Cô thế mà cho phép anh ta ngồi cạnh cô gái khác, cùng ăn sáng? Là cô điên rồi hay tôi nhìn nhầm?” Có lẽ là cảm thấy đi đủ xa rồi, đột nhiên Quý Hiểu Đồng đè giọng mở miệng.
Tay cậu ta còn đang kìm cánh tay cô, cô không tránh thoát, chỉ là cô không hiểu, người này, lại ở đây… Tức giận?
Thường Tiếu thở dài: "Tôi cũng ăn sáng với cậu đấy thôi?”
"Không giống nhau!" Cuối cùng Quý Hiểu Đồng cũng buông tay ra, xoay người lại trừng cô: "Ngu ngốc cũng nhìn ra được Tôn Điềm Điềm đó, có ý đồ với tên kia! Hơn nữa biết rõ cô đang ngồi cạnh, thế mà anh ta lại ngầm cho phép loại ý đồ này!”
Rốt cuộc hốc mắt Thường Tiếu ửng hồng, nhưng vẫn quật cường, nhìn cậu ta, không nói một lời.
Cậu có loại ý nghĩ muốn bùng nổ, mười phần tức giận: “Cô không tức giận sao? Lúc trước, cô không phải vì máy tính hỏng, tốn công tốn sức tìm tôi trả thù sao? Sự nóng nảy của cô đi đâu rồi hả? Cái người ngu ngốc này, tôi tùy tiện làm những gì, cô liền bắt bẻ này nọ, chọc tôi giận gần chết. Anh ta làm gì cô đều nhịn, đầu óc cô bị ngâm a-xít mạnh à? Cái vẻ cương thi ngoài cười trong lòng không cười này, thì có chỗ nào tốt? Lâu như vậy chính là mắt cô bị mù…”
Thường Tiếu ngây ngốc nghe cậu ta mắng mỏ một trận, một giọt nước to chừng bằng hạt đậu, không báo trước trào ra.
Quý Hiểu Đồng vốn là còn một bụng lời muốn nói, đột nhiên cứng tại chỗ, lời nói chuyển hướng: “Cô… Cô khóc lóc cái gì?”
"Tôi đã rất khổ sở rồi… Cậu còn mắng tôi…” Thường Tiếu càng nói càng uất ức, vừa sụt sịt mũi, nước mắt đã tràn ra không cản được.
"Tôi không có!" Bỗng dưng Quý Hiểu Đồng trăm phần lúng túng, quyết định thà chết không nhận.
“Cậu có…”
“Tôi không có!”
“Cậu có!” Thường Tiếu không duyên cớ trừng mắt liếc cậu một cái.
“Tôi không có! Vốn không có! Mẹ kiếp!” tự dưng cậu ta cảm nhận được tầm mắt của mấy người qua đường Giáp Ất Bính, cau mày giận chó đánh mèo, "Nhìn cái gì vậy? Chưa xem qua trai đẹp mắng chửi người à?"
Thường Tiếu vốn đang tập trung khóc, nghe nói như thế nhịn không được hì hì một tiếng, sau đó hung hăng khóc lớn, khóc đến không còn dáng vẻ gì, thấy Quý Hiểu Đồng trở nên quẫn bách, bởi vì dù sao thì chiều cao bộ dạng cô nương Thường Tiếu này có vẻ không đúng lắm? Thoạt nhìn không được hài hòa. (Chị ý giống con trai)
Lúc lâu sau, cậu ta bị cô khóc làm cho buồn bực, đột nhiên nặng nề hít một hơi, cố ý, đồng thời giọng điệu mềm nhũn không được tự nhiên: “Cô đừng khóc.”
Thường Tiếu nghe lời thu lại, khóc thút thít hai cái, mắt đỏ an tĩnh nhìn cậu ta. Điều này làm cho vẻ mặt cậu càng thêm kỳ cục, mắt thấy chuông điện thoại của cô kêu vang dội, vội vàng rời mục tiêu, kêu la: "Điện thoại, điện thoại!"
Thường Tiếu im lặng một lúc, cũng không nhìn màn hình, trực tiếp bắt máy… Giây phút nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương, cô không cần nghe giọng cũng biết là ai, quật cường cắn môi dưới, sợ không chịu được lại khóc thành tiếng.
Hai người giằng co ở hai đầu điện thoại.
Thường Tiếu quyết tâm, cũng không chủ động cắt đứt, cũng tuyệt không giành anh lên tiếng trước.
Rốt cuộc, anh thỏa hiệp.
Âm thanh của anh, phập phồng hơn vừa nãy, nhưng vẫn được anh cực lực khắc chế, chỉ là giọng điều có nhiều hơn mấy phần lạnh không giống với anh trong quá khứ: “Bây giờ, em chẳng những cho phép cậu ta xuất hiện, còn để cho cậu ta đưa em đi?”