Chương 7

“Thẩm Kiều…”

Cô ta cúi người nhìn cậu, không che giấu ác ý trong mắt: “Tôi nghe nói mẹ đang gặp khó khăn trong kinh doanh, anh đoán xem khi họ về sẽ đối xử với anh thế nào?”

Người thanh niên ngồi trên xe lăn cứng đờ trong chốc lát, rồi bỗng chùng xuống như mất hết sức lực.

Thẩm Kiều há miệng, có vẻ như muốn nói điều gì đó.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn giữ im lặng, cúi đầu, giống như bộ dạng mà Thẩm Ngọc thường thấy.

Yếu đuối, bất lực…

Nhưng khuôn mặt ấy lại như món quà của Thượng đế, ngay cả khi im lặng cũng mang theo sự quyến rũ đến nao lòng.

Mái tóc mượt mà không làm cậu trở thành quái vật chẳng ra gì trong miệng cô ta, ngược lại còn làm khuôn mặt cậu trở nên đẹp đẽ khó tả.

Tóc rơi trên má cậu, làn da trắng như tuyết, môi đỏ thắm, so với người tàn tật, cậu giống như nhân vật trong truyện cổ tích hơn, như thể có thể hút hết sinh khí của người khác.

Nhưng bây giờ, người anh trai kỳ quái của cô ta lại đang cúi đầu như một người yếu đuối hèn nhát trước mặt cô, mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, giọng nói rất trầm, như thể sợ cô ta tức giận.

"Không có chuyện gì thì anh về phòng trước nhé."

Thấy cậu như vậy, Thẩm Ngọc cảm nhận được một niềm vui kỳ lạ.

Nhìn đi, dù có khuôn mặt đẹp đến đâu thì cuối cùng cũng phải quỳ gối trước mặt cô ta đấy thôi.

Nghĩ về tin nhắn mà Tống Quắc gửi trong điện thoại, Thẩm Ngọc cảm thấy tâm trạng trở nên tốt đến lạ thường, không tranh cãi với cậu nữa, để cậu trở về căn phòng tồi tàn đó.

Thẩm Kiều trở về phòng của mình.

Khi cửa phòng khép lại hoàn toàn, cậu thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng theo đó mà trở nên thư giãn hơn.

Căn phòng chật hẹp như một chỗ trú ẩn an toàn nho nhỏ, chỉ khi ở đây cậu mới cảm thấy an toàn.

Thẩm Kiều lấy điện thoại ra, định livestream một lúc.

Cậu dùng chiếc điện thoại kiểu dáng cũ kĩ này đã nhiều năm, chỉ việc mở khóa thôi cũng đủ khiến máy bị đơ đến khi tự tắt.

Nhưng Thẩm Kiều đã quen rồi.

Cậu rũ mắt, yên lặng bấm nút khởi động, mất một lúc lâu điện thoại mới có phản hồi, giống như một ông lão lẩm cẩm, màn hình sáng lên, một loạt thông báo linh tinh lộn xộn hiện ra.

Chàng trai kiên nhẫn gạt bỏ từng thông báo một.

Ánh mắt cậu dừng lại trên một thông báo, tay vốn định gạt đi thì chần chừ vài giây.

Đó là một tin tức từ nước Y ở bên kia đại dương, tiêu đề tin rất thu hút, nhưng tóm lại chỉ là —

Chủ một địa điểm giải trí bị bắt trong quán bar của mình khi đang tụ tập mọi người quan hệ tìиɧ ɖu͙© và sử dụng ma túy. Khi cảnh sát phát hiện đã rất kinh ngạc.

Dưới tiêu đề còn có một bức ảnh.

Người đàn ông gầy nhỏ được cảnh sát dẫn ra từ quán bar, tóc vàng, mắt xanh, rất phù hợp với hình ảnh người nước ngoài trong suy nghĩ của Thẩm Kiều.

Cậu cảm thán một tiếng về sự hỗn loạn ở nước ngoài rồi lướt qua tin tức hấp dẫn đó trên điện thoại, mở phòng livestream.



Tại nước Y, đêm khuya.

Lục Đình cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành sau khi uống thuốc ngủ, nhưng thời gian tỉnh dậy là nửa đêm, điều này không thuận lợi cho quy luật làm việc và sinh hoạt của Lục Cửu.

Vì ông chủ vô lương tâm của cậu ta gọi điện giữa đêm khuya, bảo cậu ta tới gặp mình.

Lục Cửu xuất hiện ở biệt thự nhà họ Lục với đôi mắt lờ đờ.

Kỹ năng pha trà của Lục Đình vẫn không tiến bộ chút nào, tỷ lệ lá trà và nước nóng mỗi thứ chiếm một nửa. Anh vui vẻ đẩy Lục Cửu bên cạnh.

"Như cậu nói, trà đậm giúp tinh thần tỉnh táo."

Ba giờ sáng, một thời điểm chết người, Lục Cửu bị gọi dậy một cách cưỡng ép cảm thấy thái dương đau nhức dữ dội.