Chương 40

Anh đặt tay lên cửa xe, từ trong xe rút ra một chiếc ô dài, tay kia cầm gậy batoong: "Chuyện nhỏ như thế này, tốt nhất là để tôi tự giải quyết.”

Tài xế ngạc nhiên quay đầu nhìn họ với vẻ mặt không biết đâu mới là ông chủ.

Lục Cửu bị nhìn đến nỗi không biết nói gì, đồng thời cũng lặng lẽ cầu nguyện cho người đang chắn đường họ một giây.

Ngay sau đó, cậu ta như nghĩ ra điều gì đó, mở cửa xe rồi vội vàng đuổi theo Lục Đình.

Mưa dội lên mặt cậu ta, không bao lâu, đầu đã ướt đẫm.

Nhưng Lục Cửu không quan tâm đến những điều đó, cậu ta hạ giọng nói: "Gia, đây là trong nước.”

Lục Đình nghiêng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt ôn hoà nhếch môi: "Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi là một…”

Anh suy nghĩ một chút, dùng lại lời Lục Cửu đã nói trước đó: "Là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật.”

Lục Cửu: “…”

Tiếng mưa rơi liên miên không ngớt, chiếc ô màu đen tách người đàn ông và màn mưa bên ngoài thành hai thế giới.

Anh cầm ô bằng tay trái, tay phải chống gậy. Bàn tay bọc khăn tay bị thân ô ép chặt, dường như không cảm thấy đau.

Lục Đình nhíu mày, ánh sáng và bóng tối luân phiên chiếu lên khuôn mặt anh, cuối cùng, anh cũng đi đến bên cạnh người ngồi xe lăn đó.

Dưới chân có vũng nước nông, anh không hề tránh né, đế giày bóng loáng giẫm thẳng xuống, nước bắn tung tóe phản chiếu ảnh ngược loạn xạ.

Anh đưa ô ra phía trước, che mưa cho người trước mặt, cúi đầu nhìn người đó.

Người đó cúi đầu, tóc dài rối bời, lộ ra phần cổ thon gọn, làn da mịn màng, dưới ánh đèn neon chập chờn và mái tóc ướŧ áŧ, trắng đến mức chói mắt.

Thấy “cô ấy” như vậy, trong mơ hồ, Lục Đình nghĩ đến một chú cún nhỏ gặp được khi còn nhỏ.

Ướt sũng, đáng thương, co ro trong đống rác, khi thấy anh, nó sẽ phát ra tiếng kêu ư ử non nớt, cầu xin sự thương hại của con người.

Ngày hôm sau, anh thấy nó trên bàn ăn nhà hàng xóm.

Lục Đình không nói gì, chỉ đứng yên lặng như vậy.

Cho đến khi người trên xe lăn chậm rãi động đậy một chút, sau đó ngẩng đầu lên.

Từ góc nhìn của Lục Đình, vẫn không thể thấy được mặt “cô ấy”, vì vậy anh đi vòng qua để đối diện với “cô ấy”.

Bàn tay đặt trên đầu gối giật giật chuyển động, cuối cùng, trước mặt anh, bàn tay vươn ra vuốt mái tóc dính trên mặt ra sau đầu, để lộ hoàn toàn khuôn mặt trước mắt anh.

Khoảnh khắc đó, thế giới nhỏ dưới tán ô sáng bừng lên vài độ vì khuôn mặt đó.

Không khí đêm mưa rét lạnh thấu xương. Người thanh niên lông mi run rẩy, lông mi đen nhánh vương đầy sương mù, đôi mắt sắc sảo, làn da nhợt nhạt, nhưng đôi môi lại đỏ rực, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

So với con người, vào khoảnh khắc đó, cậu càng giống như một yêu quái xinh đẹp từ lòng đất chui lên hút tinh khí của con người.

Lục Đình nhìn chằm chằm vào yêu quái đó.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt tinh xảo của “cô ấy”, rồi dừng lại trên trán “cô ấy”.

Ở đó, có một vết thương không dài không ngắn, vết cắt khá sâu cộng thêm không được xử lý gì, sau khi dầm mưa lâu như vậy, thịt trong vết thương đã bắt đầu tái đi, không biết có bị nhiễm trùng hay không.

Tay cầm cán ô lặng lẽ siết chặt, anh cúi xuống, nhìn người đó: "Tại sao cô không đi?”

Một lúc lâu sau, người đối diện mới phản ứng lại lời anh nói, chậm rãi mở miệng: "Không muốn đi.”

Giọng nói của “cô ấy” hơi khàn, nhưng Lục Đình vẫn nghe ra vài nét quen thuộc. Ánh mắt anh dừng lại một chút, rơi xuống cổ của đối phương, ở đó, anh thấy một cái hầu kết không rõ ràng lắm.

Hóa ra “cô ấy” là “cậu ấy”.

Lần này, anh cuối cùng cũng cười rộ lên: "Tại sao không muốn đi? Cậu đang đợi cái gì ở đây?”