Chương 38

Tất cả họ đều là người một nhà, tại sao lại làm mọi chuyện trở nên bẽ mặt như vậy?

Nhưng trong tình huống hiện tại, ông không có chỗ để lên tiếng, chỉ có thể đứng bên cạnh Thẩm Ngọc an ủi cô ta. Thẩm Ngọc run rẩy thu mình trong vòng tay ông, nhìn Thẩm Kiều và Thẩm Thu Hòa đối đầu, bỗng nhiên hét lên như phát điên.

“Mẹ! Đuổi anh ta đi! Con không muốn gặp anh ta nữa! Đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Thẩm đi!”

Thẩm Thu Hòa mím môi, hạt mưa rơi từ trên trời xuống đập vào trán bà, khiến suy nghĩ hỗn loạn của bà bỗng chốc trở nên bình tĩnh.

Bà nhìn Thẩm Kiều, gió lớn thổi, cuốn theo mái tóc của bà, vẻ mặt bà bình thản, bình thản đến mức chỉ còn lại sự tàn nhẫn.

Bà nói: "Thẩm Kiều, mày đã 21 tuổi, nhà họ Thẩm nuôi mày bấy lâu, đã đến lúc mày nên tự sinh tồn rồi.”

Cơn mưa lớn đã ủ cả đêm cuối cùng cũng trút xuống.



Lục Đình xuống máy bay vào lúc 8 giờ tối, lúc đó vẫn có thể nhìn thấy vài ngôi sao le lói phía chân trời.

Lục Cửu đi theo bên cạnh: "Xe đến đón ngài đang đợi bên ngoài. Ngài muốn về nghỉ ngơi trước hay…”

Cây ba-toong màu bạc chạm vào viên gạch men, phát ra tiếng vang trong trẻo, bước chân của người đàn ông hơi dừng lại.

“Đã đến đây rồi, nên đi xem người mẹ yêu dấu của tôi sống có hạnh phúc không đã.”

Anh ngước mắt, nhìn ra ngoài qua cửa kính sát đất của sảnh đón khách trong sân bay, trăng lúc nãy mới ló dạng, giờ đã bị mây đen che khuất hoàn toàn.

“Có vẻ như tối nay sẽ có mưa.”

Chiếc xe màu đen đã đợi ở bên ngoài từ sớm, Lục Đình lên xe, xe lập tức quay đầu, nhập vào dòng xe tấp nập trên đường, hòa vào dòng xe vô tận.

8 giờ 30, xe dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô, cảnh sắc nơi này rất đẹp, không khí trong lành, là nơi thích hợp để an dưỡng.

Lục Đình xuống xe, tay cầm món quà mà Lục Cửu chuẩn bị, chiếc áo khoác đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo của anh.

Dù đã lâu không ngủ, nhưng nhìn qua thì anh vẫn rất tỉnh táo, mắt hơi nheo lại, miệng mỉm cười nhẹ: "Quả là một nơi tốt.”

Anh chống gậy, từ từ đi về phía trước. Lục Cửu đi theo phía sau, đi được vài bước thì bị người đàn ông ngăn lại.

“Cậu trông thế này, nếu làm người khác sợ thì sao?”

Lục Cửu không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi về bên cạnh xe đợi anh.

Tài xế từ ghế lái nhô đầu ra, lấy điếu thuốc đưa cho Lục Cửu, gọi cậu ta.

“Trợ lý Lục.”

Lục Cửu chần chừ, cảm thấy cái tên này hơi xa lạ.

Ở nước Y, dù cậu ta là trợ lý trên danh nghĩa của Lục Đình, nhưng mọi người đều biết rõ lai lịch của cậu ta, sau lưng sẽ gọi cậu ta một tiếng “Lục thiếu”.

Tài xế là do công ty trong nước cử đến, không hiểu biết nhiều về Lục Đình và Lục Cửu, chỉ biết người vừa vào là sếp tương lai của họ.

Hắn ta hỏi Lục Cửu: "Lục tổng đi đâu vậy? Đây là nhà ngài ấy à?”

Hắn ta suy nghĩ rất nhanh, mặt treo nụ cười nịnh nọt: "Nếu không phải nhà thì chắc cũng là đi gặp người quan trọng nào đó. Dù sao cũng bay một chặng đường xa như vậy, còn mang theo quà vội vàng chạy đến.”

Lục Cửu không nhận điếu thuốc của hắn ta, chui vào trong xe, cửa sổ xe ngăn cách cậu ta với không khí lạnh bên ngoài.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Nói xong, câu ta nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vết sẹo dài trên mặt cậu ta, dù trong lòng có chút bất mãn nhưng cũng không dám nói gì.

Họ đợi một mạch đến hơn 10 giờ.

Người đàn ông lúc vào thế nào thì lúc đi ra vẫn như thế.

Dải ruy băng của hộp quà được anh tháo ra, cầm chắc trong tay trái, tay phải chống gậy, bước đi không nhanh không chậm, ánh đèn đường màu cam chiếu lên khuôn mặt anh, cảm xúc trong đôi mắt đen khó mà hiểu được.