Chương 34

Ý tưởng của bà rất đơn giản. Với loại người có thân phận như Tống Quắc, có nơi sang trọng xa hoa thế nào mà hắn chưa thấy qua? Có lẽ càng giàu có, cảm xúc càng trống rỗng, không khí gia đình giản dị ấm áp mới chính là điều trong lòng hắn khao khát.

Bà đã tính toán rất tốt nhưng Thẩm Ngọc lại không hài lòng. Bởi vì nếu là chiếc bàn dài hàng ngày, Thẩm Kiều chỉ có thể ngồi trong góc. Bây giờ đã thay bằng bàn tròn, Tống Quắc ngồi giữa cô ta và Thẩm Kiều.

Khi đối mặt với Thẩm Kiều, lòng dạ Thẩm Ngọc luôn nhỏ hơn mũi kim.

Cô ta liên tục nhìn Thẩm Kiều, dùng ánh mắt cảnh báo cậu tránh xa Tống Quắc một chút. Nhưng thanh niên chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn, không hề nhận ra ánh mắt của cô ta. Ngược lại, Tống Quắc lại nhiều lần nhìn về phía cậu.

Thẩm Ngọc ghé lại gần, thân mật kéo tay áo Tống Quắc: "Anh yêu, em muốn ăn thịt gà, anh gắp cho em được không?”

Tống Quắc nhíu nhẹ mày nhưng không nói gì, gắp cho cô ta.

Quý Thành Miên cầm ly đồ uống trong tay lên: "Các con có thể ở bên nhau, chú mừng lắm. Tiểu Ngọc ở nhà được cưng chiều hết mực, dù thường ngày nói chuyện hơi vô lý, nhưng con bé thực sự là một đứa trẻ tốt bụng, chỉ mong sau này cháu có thể chiều chuộng con bé nhiều hơn.”

Tống Quắc cũng nâng ly: "Chú nói gì thế, em ấy là bạn gái cháu, cháu không chiều em ấy thì ai chiều đây?”

Nói xong hắn lại kính Thẩm Thu Hòa một ly, cuối cùng đưa mắt nhìn Thẩm Kiều bên cạnh.

“Theo lý thì tôi nên gọi cậu một tiếng anh. Không biết có thể mời anh uống một ly với em rể được không?”

Thẩm Kiều nhìn vào chiếc ly trống trước mặt, mím môi, giơ tay rót cho mình một ly.

Có lẽ vì căng thẳng nên không kịp ngừng, cậu rót cực kỳ đầy.

Cậu cầm ly, chạm nhẹ vào ly của Tống Quắc, giơ tay chuẩn bị uống thì bị Tống Quắc ngăn lại.

Hắn cười nói: "Tiểu Ngọc, anh trai em thật là lạnh lùng, gặp anh mà không thèm nói một câu.”

Thẩm Thu Hòa trừng mắt nhìn: "Tống Quắc đang nói chuyện với con đấy, học hành bao nhiêu năm uổng phí rồi à? Ngay cả những phép lịch sự cơ bản cũng quên hết rồi?”

Thẩm Kiều cầm ly, do dự một lúc lâu mới lắp bắp nói được một câu: "Cậu… cậu phải đối xử tốt với em ấy hơn.”

Tống Quắc giơ tay chạm ly, ánh mắt không rời khuôn mặt cậu, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi sưng vì bị cắn, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Thẩm Kiều ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, cậu giật mình bởi cảm xúc trong mắt Tống Quắc, tay run lên, ly nước trái cây đầy ắp bỗng đổ ra ngoài, đổ lên áo Tống Quắc gần hết.

Bàn ăn lập tức vang lên tiếng kinh hô. Thẩm Ngọc vội vàng lấy khăn giấy lau áo cho hăn.

Thẩm Kiều tựa như hoảng loạn, cũng cùng lau.

Cậu cúi đầu, đè khăn giấy lên đùi hắn, cả người co rúm vào lòng hắn, sau đó ngước nhìn hắn, biểu cảm nhìn như sắp khóc.

Một đóa hồng kiều diễm cứ thế rũ dưới chân hắn, không hề hay biết mà ngước cái cổ dài thon về phía hắn, ánh mắt đáng thương.

Tưởng rằng như vậy có thể đổi lấy lòng thương xót của hắn, nhưng thật đáng tiếc, biểu cảm đó của cậu chỉ khiến ý đồ bạo ngược trong lòng hắn tăng thêm.

Hắn kéo tay Thẩm Ngọc ra, nhìn Thẩm Kiều, giọng khàn đυ.c.

“Đừng lau nữa, áo đã ướt nhẹp rồi. Nếu đã tốn công thì không bằng dẫn tôi đi thay bộ khác đi.”

“Điều này…”

Thẩm Thu Hòa nhìn Quý Thành Miên, ông là người lớn tuổi, mặc đồ của ông có vẻ không phù hợp.

Cuối cùng chỉ có thể nhìn Thẩm Kiều: "Để Thẩm Kiều dẫn cháu đi thay bộ quần áo sạch. Dù thằng bé gầy nhưng thường mặc quần áo rộng rãi, có lẽ cháu có thể mặc vừa.”

“Mẹ…”

Thẩm Ngọc nhíu mày, còn định nói gì đó thì bị Tống Quắc ngắt lời.