Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Đình mở cửa sổ, gió cuối hạ mang theo hương thơm của hoa hồng trong sân bay vào mũi anh. Anh cúi đầu, nhìn hoa hồng trong vườn đung đưa theo gió.

【Tại sao cậu lại không vui?】

【Có lẽ vì họ đều không thích tôi.】

Người phụ nữ đeo giỏ, đi vào vườn, cắt bỏ những bông hồng sắp tàn.

【Không có ai tồn tại chỉ để làm người khác thích mình cả.】

Phía bên kia lâu không trả lời, lâu đến nỗi Lục Đình tưởng rằng cuộc đối thoại kỳ lạ này sẽ kết thúc như vậy thì điện thoại lại reo lên một tiếng.

【Vậy nếu họ làm tôi không vui thì sao?】

Lục Đình vuốt ve điện thoại, ngón tay dài chạm vào màn hình, thái độ lười biếng, nét mặt vui vẻ.

【Nếu cậu không vui thì mọi người cũng đừng vui nữa.】



Trên đường về, Thẩm Ngọc và Tống Quắc bị kẹt xe, đến nhà đã gần chín giờ tối.

Tống Quắc mang theo quà, cười tươi chào hỏi Thẩm Thu Hòa và Quý Thành Miên. Thái độ lịch sự của hắn khiến Thẩm Thu Hòa càng thêm hài lòng, những nghi ngờ trong lòng cũng tan biến hoàn toàn.

Bà lấy một đôi dép mới đưa cho Tống Quắc, dẫn hắn vào nhà.

Tống Quắc cúi đầu thay giày, ánh mắt lướt qua không gian bên trong một cách lặng lẽ, cuối cùng dừng lại ở chàng trai đang yên lặng ngồi xem TV trong phòng khách.

Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo Thẩm Ngọc, như thể hai người thật sự là một cặp tình nhân rất thân mật.

Thẩm Ngọc tựa vào lòng hắn, được mùi hương đặc trưng của cậu trai bao bọc, sự e thẹn từ từ leo lên má cô ta, hoàn toàn không thể thấy được cô ta đã hoảng loạn như thế nào trong mấy ngày ở lì trong nhà vừa qua.

Thẩm Kiều ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Quắc. Cậu trai nhướng mày với cậu, sự khıêυ khí©h rõ ràng được bộc lộ qua ánh mắt.

Cậu xem, không phải cậu muốn tôi và Thẩm Ngọc ở bên nhau sao? Rốt cuộc thì bây giờ đã như cậu mong muốn rồi đấy.

Quả thật, đây là điều Thẩm Kiều mong muốn.

Ở nơi không ai thấy, ngón tay cậu vui vẻ gõ nhịp, nhưng ánh mắt lại buồn bã rũ xuống, giống như pha lê dễ vỡ.

Thẩm Thu Hòa đứng trước mặt Tống Quắc, cười gượng gạo một chút: "Đây là anh trai Thẩm Ngọc, Thẩm Kiều, hai cháu trước kia đã gặp nhau rồi.”

“Vâng, đã gặp rồi.”

Tống Quắc buông tay, đi đến trước mặt Thẩm Kiều, từ trên cao nhìn xuống cậu rồi đưa tay ra.

“Nhưng không quen. Bây giờ chính thức làm quen nhé, tôi là Tống Quắc, bạn trai của Thẩm Ngọc, cũng là …”

“Em rể của cậu.”

Hắn cười một tiếng, hai từ kia phát ra từ cổ họng, mang theo vài phần ám muội.

Người đối diện vẫn giữ im lặng.

Cuối cùng là do Thẩm Ngọc không kiên nhẫn nhìn cậu một cái: "Anh bị câm à? Không thấy người ta chào hỏi anh à?”

Lúc này Thẩm Kiều mới từ từ giơ tay, bắt tay với hắn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Thẩm Kiều.”

Tống Quắc thấy vết bỏng chưa lành trên mu bàn tay cậu: "Đây là làm sao vậy?”

Thẩm Ngọc hoảng hốt kéo Tống Quắc một cái, kéo tay hai người ra.

“Còn không phải do anh ta bất cẩn sao, đã bảo anh ta đừng làm gì cả, cứ phải đi bưng canh nên bị bỏng luôn.”

Ánh mắt Tống Quắc dừng lại trên người Thẩm Kiều.

Cậu giấu tay vào tay áo rộng, ánh mắt né tránh, ngước mắt nhìn Thẩm Ngọc một cách rụt rè.

“Là… là do tôi bất cẩn tự làm mình bị thương, không liên quan gì đến tiểu Ngọc cả.”

Tống Quắc cũng nhìn Thẩm Ngọc một cái, ánh mắt tối tăm khó hiểu.

“Cũng đúng, tiểu Ngọc của chúng ta tốt bụng như vậy, làm sao có thể liên quan đến em ấy được chứ?”

Hắn cười một tiếng, nhưng nửa phần ý cười cũng không chạm đến đáy mắt.

Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, mọi người bắt đầu ăn tối.

Có lẽ để thể hiện một bầu không khí gia đình ấm cúng trước mặt Tống Quắc, Thẩm Thu Hòa đã dỡ bỏ chiếc bàn ăn thật dài trong phòng ăn, thay vào đó là một chiếc bàn tròn.
« Chương TrướcChương Tiếp »