Chương 29

Trước tiên, dù bên ngoài hắn chơi bời đến đâu, nhưng người con dâu nhà họ Tống phải là cô gái môn đăng hộ đối với gia đình họ. Sau đó...

Hắn nghĩ về đôi chân tàn phế, yên lặng đặt trên xe lăn của người thanh niên, ánh mắt chợt lóe lên sự chế giễu.

Người như thế cũng xứng sao?

Tuy nhiên, khuôn mặt của người thanh niên thực sự rất đẹp.

Cậu như một bông hồng nở rộ, trông có vẻ mong manh nhưng thực tế lại đầy gai góc. Nếu không chiếm được cậu thì hắn khó mà cam lòng.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Tống Quắc, Thẩm Kiều cuối cùng đã đồng ý call video với hắn.

Trên khung màn hình nhỏ hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, rõ ràng là camera trước rất cùi bắp, nhưng cậu vẫn có thể gánh được nó. Ánh sáng trên đầu cậu giống như một lớp filter. Cậu vươn tay, vén mái tóc che mắt lên, dường như hiếm khi call video với người khác, ánh mắt lấp lánh hơi né tránh, không được tự nhiên mà hơi nhấp môi, cười một cái thật nhẹ.

Hơi thở của Tống Quắc ở đầu dây bên kia hỗn loạn trong chốc lát.

Hắn đi ra ban công châm một điếu thuốc, mùi cay nồng hòa lẫn với gió lạnh bên ngoài, khiến một số suy nghĩ trong đầu hắn bắt đầu nổi lên.

Hắn cúi đầu, nhìn vào khuôn mặt trên màn hình điện thoại, giọng nói khàn khàn: "Thật sự không thể ra ngoài à?"

Thẩm Kiều lắc đầu, giọng rất nhẹ: "Không được, ít nhất là bây giờ không được."

Tống Quắc chưa bao giờ biết rằng, giọng cậu khi dịu xuống lại hay đến vậy, như một chiếc chổi nhỏ, trượt dọc sống lưng hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.

Hắn kẹp điếu thuốc, dựa vào lan can: "Vậy coi như cậu đã đồng ý với tôi rồi nhé?"

Thẩm Kiều nói: "Tôi suy nghĩ thêm hai ngày được không?"

Tống Quắc không hiểu có gì đáng suy nghĩ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của người thanh niên, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, dẫm tắt.

"Được, chỉ hai ngày thôi, hai ngày sau tôi muốn biết kết quả."

Kết quả cuối cùng chỉ có một.

Nhưng không ngờ, đến tận lúc này, hắn vẫn bị người thanh niên đó lừa.

Lúc đó hắn đang đứng ở bậc thang trong giảng đường, khi nhận được tin nhắn của Thẩm Kiều, hắn tưởng cậu đã suy nghĩ kỹ, liền vui vẻ mở ra.

【Tống Quắc, xin lỗi, tôi không thể đi với cậu được. Sau khi cậu từ chối Thẩm Ngọc, em ấy uống rượu say mèm, khóc ở nhà suốt ba ngày. Tôi là anh trai em ấy, không thể làm điều gì có lỗi với em ấy được. Hy vọng cậu có thể suy nghĩ cho em ấy, đừng làm phiền tôi nữa.】

Cùng với đó còn có thông tin từ thám tử gửi lại.

Vẻ mặt Tống Quắc u ám, rời khỏi phòng học từ cửa sau.

Hắn không muốn nhìn đống tài liệu đó, trực tiếp gọi điện sang.

“Nói đi.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ.

“Người nhà họ Thẩm này cũng thú vị đấy.”

“Gia đình họ từ trước đến nay đều là doanh nghiệp gia đình, chủ yếu là sản xuất nước hoa. Mà công thức nước hoa này chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, nên người đứng đầu luôn là phụ nữ.”

“Mẹ của Thẩm Kiều, Thẩm Thu Hòa, có một chị gái và một em gái. Chị của bà ta thông minh và có năng lực hơn, em gái của bà ta dễ thương và được yêu thích hơn. Bà ta là con thứ bị kẹp ở giữa, không cao không thấp, tình cảnh rất khó xử.”

“Vì vậy, khi mới 24 tuổi, bà ta đã vội vàng tìm người kết hôn, muốn sinh con gái trước hai chị em để củng cố vị trí của mình.”

“Bà ta và chồng kết hôn đến năm thứ hai thì có thai, lúc đó còn bí mật chi tiền để bệnh viện kiểm tra giới tính thai nhi.”

“Không biết là nhầm lẫn hay sao, bác sĩ nói bà ta mang thai con gái. Điều này làm bà ta vui mừng vô cùng, ngay lập tức thông báo cho gia đình, thậm chí cả đến tên cũng đã đặt sẵn, tên là Thẩm Kiều.”