Chương 28

"Vậy cha cũng nghĩ là lỗi của em ấy ạ?"

Quý Thành Miên không nói gì.

"Vậy khi em ấy tỉnh táo, cha và mẹ sẽ bảo em ấy đến xin lỗi con chứ?"

"Thẩm Kiều." Quý Thành Miên nói nhỏ: "Con cũng biết tính cách của tiểu Ngọc. Con cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, có được không?"

Ý ông là, cậu sẽ không bao giờ nhận được lời xin lỗi từ Thẩm Ngọc.

Thẩm Kiều giơ đôi tay đầy sẹo của mình lên, nhìn ông bằng ánh mắt bình tĩnh: "Vậy cái này cũng phải coi như chưa xảy ra à?"

Quý Thành Miên đã hèn nhát quá lâu, ông đã đánh mất chính mình trước mặt Thẩm Thu Hòa. Đối mặt với sự dồn ép của Thẩm Kiều, tia ân hận trong lòng dần nhạt đi, theo sau đó là cảm xúc khác trào dâng.

Ngay cả Thẩm Kiều cũng đang làm khó ông.

"Thẩm Kiều, con đã lớn thế này rồi, cha cứ tưởng con sẽ hiểu."

"Cha không hiểu, tại sao con lại cứ phải đối đầu với em gái mình? Tương lai của gia đình chúng ta đều dựa vào con bé. Con đắc tội con bé thì có lợi ích gì cho chúng ta?"

Thẩm Kiều cúi đầu: "Là em ấy luôn không thích con."

"Con bé không thích con, vậy con không thể cố gắng để con bé thích con sao? Nếu không phải con làm điều gì đó khiến con bé ghét thì làm sao con bé lại không thích con được? Con bé thích Tống Quắc, con nhường cho con bé đi. Con bé không thích khuôn mặt của con, vậy con đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa. Nếu thật sự không được, thật sự không được..."

Lời nói của ông dừng lại, mãi không nói tiếp.

Thẩm Kiều bất ngờ cười: "Nếu thật sự không được, con phải để em ấy tạt cả bát canh vào mặt, phá hủy khuôn mặt khiến em ấy chán ghét này."

"Cha..."

Như thể suy nghĩ sâu thẳm bị xuyên thủng, vẻ ngượng ngùng lướt qua khuôn mặt Quý Thành Miên, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bất lực sâu sắc.

"Cha còn có thể làm gì được? Đối với người ngoài, cha là thầy Quý được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng về đến nhà thì sao? Trong mắt mẹ con, cha còn không bằng một con chó. Con bảo cha chủ trì công đạo cho con, vậy ai chủ trì công đạo cho cha đây?"

"Sau khi em gái con tốt nghiệp sẽ vào làm ở công ty nhà họ Thẩm. Con bé thông minh lắm, chắc chắn sẽ không thua kém ai. Tương lai của cha con chúng ta đều dựa vào con bé hết."

Ông thở dài.

"Thẩm Kiều, con đã 21 tuổi rồi, không phải 11 hay 12 tuổi nữa. Con chỉ là một người tàn tật, không trông cậy vào em gái con thì còn trông cậy vào ai? Chẳng lẽ còn có thể trông đợi chính bản thân con tự xây dựng một sự nghiệp khác ư?"

***

Tống Quắc phát hiện, Thẩm Kiều lại bắt đầu liên lạc với hắn.

Người thanh niên như một con ốc sên co rúm trong vỏ, sau nhiều ngày bị gõ liên tục vào vỏ, cuối cùng cũng dám ló ra nhìn hắn một chút.

Nhưng tính cách cậu thực sự rất nhạt nhẽo, còn rất thích ở một mình. Dù Tống Quắc có khuyên như thế nào cậu cũng không chịu ra ngoài gặp mặt.

Tuy nhiên, nhìn thấy chiến thắng đang vẫy gọi phía trước, cậu ấm nhà họ Tống không hề tức giận.

Hắn không chơi bóng nữa, cầm điện thoại ngồi trong ký túc xá, lục lọi những câu chuyện cười trên mạng để kể cho người kia nghe.

Bạn cùng phòng trở về từ bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt đầy tình tứ của hắn thì ngạc nhiên lắm: "Tống ca đang trò chuyện với người cậu thích à? Cười tươi thế kia."

Tống Quắc cầm điện thoại, không phủ nhận.

Bạn cùng phòng kinh ngạc nói: "Xem ra Tống tiểu thiếu gia phóng đãng của chúng ta đang muốn quay đầu rồi."

Tống Quắc dỗ người ở đầu dây bên kia call video, nghe thấy vậy cười một cái: "Quay đầu thì chưa chắc, trước mắt chỉ là một món đồ chơi hiếm có mà thôi."

Bảo hắn sống cùng cậu suốt đời, đó là điều không thể.