Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh đèn màu vàng cam khiến cho căn bếp trở nên ấm áp. Cơ thể mảnh mai của cậu đang mặc chiếc áo ngủ màu be bị kéo nhăn nhúm, nút áo vô tình bị bung ra một viên, lộ ra một khoảng ngực trắng nõn, sáng ngời như bạch ngọc dưới ánh đèn.

Cậu giơ tay, từ tốn cài lại nút áo, mái tóc dài như lụa rũ xuống. Dù có một vết tát đỏ ửng thì cũng không che giấu được vẻ đẹp quyến rũ trên khuôn mặt đó.

Luôn luôn là như vậy, bạn bè bên cạnh cô ta chỉ cần gặp cậu thì đều bị cậu thu hút.

Cô ta không thể quên được ánh mắt khi Tống Quắc quỳ trên mặt đất nhìn cậu trong hành lang tối tăm ngày hôm đó.

Đó là ánh mắt cô ta chưa bao giờ thấy.

Bỗng nhiên, chàng trai ngồi trên xe lăn ngẩng đầu, ở một góc không ai chú ý, ánh mắt của họ chạm nhau.

Cậu chậm rãi nở một nụ cười.

Sợi dây tên là lý trí trong đầu Thẩm Ngọc đứt đôi hoàn toàn.

Cô ta như điên như dại lao ra khỏi vòng tay của Thẩm Thu Hòa, nhấc bát canh còn bốc hơi nóng trên bàn ăn ném vào mặt Thẩm Kiều.

Sự cố xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, chỉ có Quý Thành Miên ngồi bên cạnh Thẩm Kiều nhanh tay kéo xe lăn một cái mới giúp khuôn mặt cậu tránh khỏi bát canh nóng hổi, nhưng nửa thân dưới của cậu vẫn không tránh được, bị dội ướt sũng.

Choang—

Tiếng vỡ to của chiếc bát sứ thu hút dì Vương, người đang ninh canh giải rượu trong bếp. Dì vội vàng đẩy cửa ra. Kết quả thấy chàng trai ướt đẫm, tay đặt trên đầu gối đỏ bừng.

Bàn ăn có chức năng giữ ấm, dù đã qua một lúc lâu, bát canh vẫn nóng hôi hổi.

Chỉ trong chốc lát, mu bàn tay Thẩm Kiều đã nổi lên vài bọng nước.

Dì Vương lập tức lao đến, đẩy xe lăn vào bếp, kéo tay cậu vào dưới vòi nước để rửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười của Thẩm Ngọc.

"Hahaha... Thẩm Kiều, sao anh không đi chết đi? Cái xe cách đây mấy năm sao không đâm chết anh đi!"

"Người như anh, sống thì có ý nghĩa gì chứ!"

Bàn tay dưới vòi nước đột nhiên siết chặt.

Ngay sau đó đã được một đôi tay khô ráo nhẹ nhàng mở ra: "Không sao đâu, không đau, trước tiên dùng nước lạnh làm mát, rồi đến bệnh viện."

Thẩm Thu Hòa bên ngoài gọi to: "Dì Vương! Dì đang làm gì đó? Sao cứ chậm chạp mãi thế? Còn không mau đưa tiểu Ngọc lên lầu với tôi."

Dì Vương nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cậu là lòng nghẹn ngào, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng kéo tay.

"Cháu ổn mà. Dì Vương, dì đi giúp mẹ cháu đi."

"Nhưng mà cậu..."

"Dì chết ở chỗ nào rồi? Sao không mau qua đây! Dì có còn muốn làm việc nữa không?"

Cuối cùng dì Vương vẫn im lặng buông tay Thẩm Kiều, cúi đầu vội vàng dặn dò vài câu: "Chỗ nào đau thì xả nước lạnh vào chỗ đó. Nếu không có ai đưa đi bệnh viện thì cứ đợi dì. Dì sẽ đưa cháu đi. Hoặc cháu gọi xe cấp cứu đến nhé.”

Thẩm Kiều không nói gì.

Dì Vương ngẩng đầu, lau nước mắt một cái rồi ra khỏi bếp.

Trong lúc nhất thời, trong bếp chỉ còn tiếng nước chảy.

Thẩm Kiều cúi mắt nhìn bàn tay mình. Nước đập vào tạo thành bọt nước nhỏ li ti. Bọt nước tan đi, lộ ra mu bàn tay đỏ bừng bên dưới, trên đó có những bọng nước to bằng hạt đậu, căng tròn như những hạt ngọc nhỏ.

Cậu ấn nhẹ vào đó, đau đến chết lặng, bàn tay không còn cảm giác gì.

Nếu làm vỡ bọng nước thì sao?

Những hạt ngọc nhỏ nứt ra, lộ ra máu thịt bên dưới, khi bị nước cuốn trôi thì lại gây ra một trận đau nhức mới.

Sau đó, lớp da nhăn nhúm đó sẽ dính chặt lên trên, bị xé đi một cách tàn nhẫn, lành lại, rồi lại bị xé đi, cuối cùng sẽ trở thành một vết sẹo xấu xí.
« Chương TrướcChương Tiếp »