Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tống Quắc?” Thẩm Thu Hòa ngưng lại: "Mày nghe rõ là Tống Quắc chứ?”

Thẩm Kiều bị nhìn chằm chằm nên có vẻ do dự: "Không… không chắc lắm. Hình như đúng là cái tên đó.”

Thẩm Thu Hòa thấy cậu cúi đầu lè nhè mà tức giận: "Cũng không biết nuôi mày thì có ích gì? Chỉ biết…”

Bà chưa nói xong đã nghe thấy tiếng hoảng hốt của dì Vương ở cửa: "Ôi chao! Tiểu thư của tôi ơi, cô làm sao vậy? Sao lại say như thế này?”

Mọi người nhìn ra cửa, chỉ thấy dì Vương đỡ một người đang loạng choạng bước vào.

Người đó đi một đôi giày cao gót gần năm centimet, lúc đi cũng không vững, thất tha thất thểu dựa vào dì Vương, khuôn mặt đỏ bừng, lớp trang điểm trên mặt đã trôi đi.

Kia không phải Thẩm Ngọc thì là ai?

Thẩm Thu Hòa giật mình, chưa kịp để đũa xuống đã vội vàng đứng dậy chạy đến bên cô ta.

“Ôi trời ơi! Chuyện gì thế này?”

Thấy Thẩm Thu Hòa, Thẩm Ngọc như tìm được chỗ dựa vững chắc, ôm lấy cổ bà khóc nức nở.

“Mẹ ơi…”

Thẩm Thu Hòa đau lòng khi thấy con gái khóc: "Tiểu Ngọc đừng khóc… Con làm sao vậy? Sao lại say thế này? Là ai bắt nạt con?”

Thẩm Ngọc được bà ôm ngồi xuống sofa, nghẹn ngào nói: "Tống… Tống Quắc. Trong mắt cậu ấy chỉ coi con như một con khỉ. Thì ra cậu ấy xem con như thế.”

Cô ta tiếp cận Tống Quắc, một phần vì thân phận của hắn, nhưng ai lại không thích vẻ bề ngoài tự do phóng khoáng của người thiếu niên chứ?

Cô ta thật sự thích gia thế của hắn, nhưng tình cảm cô ta dành cho hắn cũng là thật.

Nhưng cô ta không ngờ, trong mắt hắn, cô ta chỉ là một tên hề mà thôi.

Trên sân bóng, người con trai cao lớn nhìn xuống cô ta, những lời lạnh lùng như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim cô ta. Rõ ràng đã là những ngày cuối tháng chín nhưng cô ta vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu tim can.

Thẩm Thu Hòa ngồi bên cạnh, nhìn cô ta khóc không ngừng nghỉ, xót xa vỗ lưng cô ta, liếc mắt nhìn dì Vương một cái: "Còn không mau đi nấu canh giải rượu đi!”

Dì Vương vâng dạ chạy vào bếp.

Bà an ủi Thẩm Ngọc: "Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, tiểu Ngọc của chúng ta giỏi giang như thế, người như thế nào mà chẳng tìm được? Dù không dựa vào nhà họ Tống, mẹ và con cũng có thể vực dậy được.”

Thẩm Ngọc gục vào lòng bà, nước mắt gần như thấm đẫm cổ áo bà. Rượu làm não cô ta mê muội nhưng ánh mắt lạnh lùng của người con trai lại càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu cô ta.

“Con… con thích cậu ấy lắm. Sao cậu ấy lại… lại có thể đối xử với con như thế…”

Thẩm Thu Hòa an ủi cô ta: "Đó là vì cậu ta không có mắt.”

“Rõ ràng… Trước đây không phải như vậy.”

Thẩm Ngọc từ từ siết chặt váy, lẩm bẩm: "Rõ ràng trước đây cậu ấy không đối xử với con như thế. Hôm qua cậu ấy còn đến nhà chơi, sao bỗng nhiên lại…”

Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên từ trong lòng Thẩm Thu Hòa, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Thẩm Kiều.

“Là anh! Đúng không? Là anh đúng không?”

Cô ta lao về phía bàn ăn như kẻ điên, lảo đảo túm lấy cổ áo rộng của người thanh niên, khuôn mặt tinh xảo dần trở nên méo mó, tỏa ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

“Thẩm Kiều, phải anh phải không? Là anh khiến cậu ấy trở nên như vậy phải không?!”

Thẩm Kiều cúi đầu: "Anh không biết em đang nói gì.”

“Tiện nhân!”

Thẩm Ngọc tức giận nói.

Cơn giận dữ của cô ta cuối cùng cũng tìm được lối thoát, giơ tay tát mạnh.

Thanh niên nghiêng đầu, má phải xuất hiện một vết tay đỏ tươi. Ánh sáng trên đầu chiếu xuống khuôn mặt mong manh như sắp vỡ của cậu.

“Thẩm Ngọc…”

Quý Thành Niên ngồi bên cạnh Thẩm Kiều ngạc nhiên lên tiếng: "Con đang làm gì thế?”
« Chương TrướcChương Tiếp »