Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thẩm Ngọc."

Tống Quắc từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Cô đúng là coi trọng bản thân mình. Cô mà cũng xứng làm bạn với tôi à? Làm khỉ lâu quá, cô còn tưởng mình là người chắc?"

Lời hắn nói rát khó nghe. Đám đông cũng nổi lên một tràng cười chế giễu khiến cô ta thật sự có cảm giác bị xem như một con khỉ đang làm trò hề.

Cô ta không thể chịu đựng được nữa, chạy đi với đôi mắt đỏ hoe. Các bạn nữ đến cùng cô ta do dự một chút rồi cũng chạy theo cô ta.

Ninh Chiêu nhìn thấy mà há hốc mồm, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là cậu, Tống ca."

Tống Quắc không muốn để ý đến lời hắn ta. Hắn vuốt tóc, lấy điện thoại ra nhắn tin.

【Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả.】

Hắn nghĩ một chút rồi bổ sung thêm.

【Cô ta cứ đeo bám tôi không buông.】

Tiếc là đối phương không trả lời hắn.



Thẩm Kiều đã thấy tin nhắn này, nó nhảy ra trên màn hình livestream, khó mà không chú ý được.

Cậu không trả lời, cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Nhưng khi đang làm lại có chút mất tập trung.

Phòng livestream hôm nay vẫn đìu hiu thảm đạm, mở phần quản trị, ngoài một người xem tên "Lu", còn lại toàn bộ là AI.

Cậu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện đen như mực của người đó, có hơi mơ màng, động tác trên tay cậu vì thế mà dần chậm lại.

Khi tỉnh táo trở lại, cậu đã làm sai vài bước, một dòng bình luận xuất hiện trên màn hình.

【Có chuyện gì vậy?】

Là Lu.

"Tôi..."

Thẩm Kiều cầm kim đan len, nghĩ về tin nhắn vừa rồi, vẻ mặt có chút vô hồn.

"Tôi đã làm một việc."

Cậu nói: "Tôi đã trả thù lại."

Dù Tống Quắc có nói gì với cô ta sau khi thấy lời của cậu thì cuối cùng Thẩm Ngọc cũng không thể nào vui vẻ được.

Người đối diện giống như một phụ huynh dung túng vô điều kiện với đứa con nghịch ngợm của mình, hoặc như một người ngoài cuộc dụ dỗ cậu chìm vào bóng tối mà không có chút áp lực tâm lý nào.

【Đây là chuyện tốt mà, không phải sao?】

【Cô ta đã ức hϊếp cậu, đây là điều cô ta đáng phải chịu.】

Đây là điều cô ta đáng phải chịu...

Thẩm Kiều nhìn những chữ này, biểu cảm có chút ngẩn ngơ.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ trút hết sự ác ý lên người cậu, nhìn dáng vẻ lúng túng và bất lực của cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu rồi nói một cách đương nhiên rằng—

Đây là điều cậu đáng phải chịu.

Nhưng bây giờ, lại có người đứng trước mặt cậu, nói với cậu rằng: điều cậu làm không hề sai, đây là điều cô ta đáng phải chịu.

Không hiểu vì sao, Thẩm Kiều khẽ thở phào, dường như cũng xả bớt gánh nặng trong lòng qua một tiếng thở phào này.

Đến giờ ăn tối rồi mà Thẩm Ngọc vẫn chưa trở về.

Thẩm Kiều ngồi ở góc bàn như một người vô hình, không nói một lời.

Vì đàm phán xin đầu tư thất bại, Thẩm Thu Hòa bị ông Thẩm phê bình một trận, tâm trạng càng ngày càng tồi tệ. Quý Thành Miên không dám chọc giận bà nên cũng giữ yên lặng, không nói một lời.

Vì vậy, bữa tối nhà họ Thẩm hôm nay yên tĩnh vô cùng.

Thẩm Thu Hòa không động đũa, hai người có mặt cũng không dám ăn trước, chỉ có thể nhìn bà nhăn mặt gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc lần nữa.

Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng báo máy bận.

Thẩm Thu Hòa tức giận ném điện thoại xuống bàn: "Đứa nhỏ chết tiệt này, rốt cuộc đã đi chơi bời ở đâu rồi? Tối muộn cũng không về.”

Quý Thành Miên lưỡng lự an ủi bà: "Em đừng lo lắng quá. Con bé đã học đại học rồi, độ tuổi này là lúc thích chơi nhất.”

Thẩm Thu Hòa cười khẩy một tiếng: "Tôi thấy nó đúng là lớn rồi, có dã tâm rồi, cánh cũng cứng rồi, đến mẹ nó cũng không kiểm soát được nữa!”

Thẩm Kiều yếu ớt lên tiếng: "Chiều nay con nghe em ấy nói chuyện điện thoại với bạn học, nói gì đó về chuyện Tống Quắc đang chơi bóng rồi vội vã đi ra ngoài.”
« Chương TrướcChương Tiếp »