Chương 21





Sự ghét bỏ của cô gái luôn không có lý do. Dù trong người họ chảy chung một dòng máu nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng cô ta ghét cậu nhất.





Không có lý do gì cả, đơn giản là ghét cậu.





Nhưng không thể nói là không có lý do. Ít nhất trong thời gian Thẩm Ngọc còn nhỏ và không hiểu chuyện, sự mắng mỏ và trách móc của Thẩm Thu Hòa đã đủ để làm nền tảng cho sự chán ghét của Thẩm Ngọc.





Vì vậy, trong suốt những năm dài sau đó, bất kể cậu có làm gì, cái mà cậu nhận được luôn là sự khinh bỉ không giấu diếm từ Thẩm Ngọc.





Lúc đó, cậu luôn nghĩ đến việc hàn gắn mối quan hệ giữa hai người.





Mặc dù Thẩm Ngọc không thích cậu nhưng cậu vẫn cố gắng đóng vai một người anh trai tốt trước mặt cô ta.





Nhưng theo thời gian, cậu cuối cùng cũng nhận ra một sự thật. Một số người ghét bạn không phải vì bạn đã làm điều gì sai, mà chỉ đơn giản là vì sự tồn tại của bạn.





Thấy cậu không nói gì, Thẩm Ngọc ném chiếc điều khiển từ xa vào người cậu.





"Anh bị điếc à, không nghe thấy lời tôi nói sao? Tôi đã nói là đừng làm phiền tôi. Nhìn anh nam không ra nam, nữ không ra nữ, thật là ghê tởm!"





Khóe môi Thẩm Kiều bỗng chốc mím chặt.





Thẩm Ngọc vơ lấy chiếc gối ôm, không biết nghĩ gì, lại liếc cậu một cái.





"Này! Hôm đó Tống Quắc nói gì với anh?"





Tay của người thanh niên nắm chặt vào thành xe lăn, các đầu ngón tay trắng bệch. Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc, như thể đang bào chữa cho mình, lại như đang cho mối quan hệ của họ thêm một cơ hội.





"Thẩm Ngọc, hôm đó là hắn chặn anh lại, dùng tay bóp cổ anh. Suýt chút nữa là anh đã chết rồi."





"Xùy..."





Thẩm Ngọc cười khẩy một tiếng: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ anh muốn nói với tôi là Tống Quắc nhìn thấy cái mặt nam không ra nam, nữ không ra nữ đó của anh còn muốn có ý đồ xấu với anh chứ?"





Thẩm Kiều há miệng, sắc mặt tái nhợt.





"Thẩm Kiều, anh thật là ghê tởm."





Thẩm Ngọc nói: "Không phải là hôm đó anh đã nghe tôi nói chuyện với mẹ nên mới cố tình đi quyến rũ cậu ấy chứ? Sao anh lại hèn hạ như vậy? Nhìn thấy nhà tôi có chút chuyện tốt lành là không nhịn nổi à? Tôi còn nghi ngờ anh có phải người nhà họ Thẩm không đấy."





Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Kiều cuối cùng cũng hiểu ra, tất cả những lời giải thích của cậu chỉ là vô ích.





Cậu không đáp lại lời Thẩm Ngọc, như thể đã cam chịu, đẩy xe lăn vào bếp, mở tủ lạnh, vất vả lấy ra một chai nước khoáng lạnh.





Dòng chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, cuối cùng từ từ trôi xuống bụng, trái tim cậu cũng lạnh theo.





Bếp và phòng khách liền kề, cộng thêm cửa phân cách không đóng, cậu nghe thấy tiếng Thẩm Ngọc nhận điện thoại rất rõ ràng.





"Cái gì! Thật á? Tống Quắc thật sự đang chơi bóng ở khu Tây à?"





"Vậy cậu bảo họ giữ chỗ cho tớ, tớ tới đó ngay."





Tiếp theo là một loạt tiếng huyên náo vang lên, Thẩm Ngọc thay đồ, thay giày cao gót ở huyền quan rồi vội vã ra khỏi cửa.





Tivi trong phòng khách chưa tắt, cảnh phim đang đến hồi gay cấn, nam nữ chính hôn nhau trong mưa to, kèm theo nhạc nền lâm ly bi đát, màn hình liên tục bị các dòng bình luận chạy qua che khuất.





Thẩm Kiều nhìn qua cửa bếp, nghiêng nghiêng đầu nhìn vào màn hình tivi. Nam chính ôm mặt nữ chính, hơi thở của họ hòa vào nhau, anh âu yếm nói với cô.

"Chúng ta hãy ở bên nhau, anh có thể cho em một tương lai tốt đẹp."

Cậu suy tư trong không khí mập mờ này, trong đầu liên tục hiện lên một câu nói.

"Nếu cô ta làm cậu không vui, vậy dựa vào cái gì mà cô ta có thể vui vẻ chứ?"

Đúng vậy, tại sao cô ta lại được đón nhận cuộc sống hạnh phúc của mình như một lẽ đương nhiên sau khi nói ra những lời lẽ ác ý đó?

Cái chai trong tay Thẩm Kiều bị bóp méo, cậu dựa vào xe lăn, cười thật sâu.