Chương 20





Vẻ mặt của Tống tiểu thiếu gia càng ngày càng tồi tệ, nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ: "Không sao."





Hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì. Ninh Chiêu càng nhìn càng thấy lạ lùng, dù sao với tính cách của hắn, nếu có ai khiến hắn không vừa ý thì hắn đã dạy dỗ người đó rồi, làm gì có chuyện tự giận dỗi?





Cùng là tùy tùng của Tống Quắc, điểm hắn ta mạnh hơn cậu bạn tóc vàng là hắn ta biết đánh giá tình hình hơn.





Hắn ta nhìn vẻ mặt của Tống Quắc, kết hợp với những chuyện trong hai ngày qua, có chút không chắc chắn mở lời: "Chẳng lẽ là Thẩm Ngọc khiến cậu tức giận à?"





Nghe đến cái tên đó, trong đầu Tống Quắc lập tức hiện lên hình ảnh thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn.





"Thẩm Ngọc thích cậu mà."





Cậu đã nói như vậy.





Và vì thế cậu đã không do dự mà xóa liên lạc của hắn.





Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn càng sâu thẳm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.





Ninh Chiêu nhìn hắn như thế, trong lòng tự biết mình đã đoán đúng một nửa.





Thẩm Ngọc theo đuổi hắn không phải chỉ một hai ngày. Dù cô ta có khuôn mặt khá ưa nhìn nhưng tính cách rất ngu xuẩn.





Tống tiểu thiếu gia đã gặp biết bao nhiêu người, những suy tính nho nhỏ của cô ta sao có thể qua mặt hắn được?





Nhưng tiểu thiếu gia quá rảnh rỗi nên nhàm chán, thích xem cô ta nhảy nhót trước mặt, coi như giải trí.





"Nếu cô ta thật sự khiến cậu phiền lòng, cứ nói với tớ, tớ đảm bảo cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa."





Nói xong, Ninh Chiêu chớp mắt ám chỉ với Tống Quắc: "Dù cô ta không tốt lắm nhưng mặt mũi trông cũng khá, Tống ca có muốn thử không?"





Ngay khi lời nói vừa dứt, Tống Quắc đã đá hắn ta một cú: "Tôi thấy cậu đọc bao nhiêu sách đều vô ích hết cả, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện đó."





Ninh Chiếu bị đá cảm thấy rất oan ức. Hắn ta đã đi theo Tống Quắc từ thời cấp ba, hiểu rõ bản tính của hắn nhất, giờ lại còn giả vờ làm học sinh ba tốt trước mặt hắn ta nữa à?





Dù sao đi nữa, hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể im lặng xoa xoa mông mình, chịu đựng sự thiệt thòi mà không thể phàn nàn.





Còn về người đã đá hắn ta, Tống Quắc với vẻ mặt u ám bật điện thoại trong tay, thuần thục mở khóa, bấm vào một ứng dụng nhắn tin, tin nhắn dừng lại vào buổi trưa.





08:32





"Dậy chưa?"





10:53





"Ừ."





10:54





"Hừ, sao lạnh lùng thế?"





12:25





"Cậu đâu rồi? Nói chuyện đi?"





12:46





"Ừ?"





12:46





"Chuyện tôi bảo cậu suy nghĩ đã nghĩ đến đâu rồi?"





13:05





"Xin lỗi."





Xin lỗi...





Tống Quắc nhìn hai chữ này trên điện thoại, chỉ cảm thấy có một cơn giận dữ không tên bốc lên từ tận đáy lòng, suýt chút nữa đã thiêu đốt hết lý trí của hắn.





Ánh mắt của chàng trai hơi nheo lại, tỏa ra sự u ám không phù hợp với tuổi của mình. Hắn bấm vào tấm ảnh đại diện, chậm rãi nhấc tay gõ chữ.





"Giúp tôi điều tra một người, nhà họ Thẩm, anh trai của Thẩm Ngọc, Thẩm Kiều."











Thẩm Kiều cũng đang nhìn điện thoại.





Ánh mắt cậu dừng lại ở đoạn hội thoại ngắn ngủn kia, thậm chí không cần nhìn thấy trực tiếp, cậu cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt tức giận của người nhận được.





Nghĩ đến đây, cậu cười híp mắt đầy vui vẻ, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.





Hôm nay Thẩm Ngọc không có lớp học, lúc này đang cuộn tròn trên ghế sofa ở phòng khách xem phim. Thấy Thẩm Kiều, cô ta nhăn mày khinh bỉ, như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu: "Ai cho anh xuất hiện ở đây? Thật là, tâm trạng tốt của tôi bị anh phá hỏng rồi."