Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì thân phận của hắn, trước đây không biết đã có bao nhiêu oanh én lao đến hắn, cả nam lẫn nữ, ai đến Tống thiếu gia cũng không từ chối. Hồi đó hắn chơi bời hơn ai hết.

Sau này lên đại học mới kiềm chế lại nhiều, không phải vì đã giác ngộ, đơn giản là chán rồi.

Cho đến khi hắn gặp Thẩm Kiều.

Hắn nghĩ, không ai không bị quyến rũ bởi một người đẹp như vậy.

Cậu càng phản kháng, càng từ chối hắn, hắn càng thấy hứng thú.

Mọi người cố gắng làm chà đạp đóa hoa tươi, kéo ánh trăng xuống bùn, đổ mực lên giấy trắng. Làm cho những thứ không không nhiễm bụi trần này cùng họ trầm luân trong thế gian, càng sâu càng tốt, tốt nhất là không thể tự thoát ra.

Tống Quắc là kẻ xấu xa, gen của hắn vốn đã mang tính cướp đoạt, hắn muốn thứ gì thì nhất định phải lấy được.

Hắn từ từ tiến lại gần Thẩm Kiều, nhìn khuôn mặt cậu, mở chiếc hộp Pandora đầy cám dỗ.

"Cậu đẹp như vậy, cậu nghĩ tôi muốn làm gì? Thẩm Kiều, cậu sống trong nhà họ Thẩm chắc hẳn không thoải mái gì đâu nhỉ? Chỉ cần cậu theo tôi, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu."

Người thanh niên phía đối diện dường như bị dọa đến mức sợ hãi mở to mắt, vẻ nhục nhã lướt qua khuôn mặt.

“Tôi là con trai.”

Càng sợ hãi, Tống Quắc càng hứng thú.

“Con trai? Con trai thì sao? Thẩm Kiều, với khuôn mặt như thế này, cậu sinh ra chính là để quyến rũ đàn ông. Nào có cô gái nào lại thích một người còn nữ tính hơn mình chứ?”

Lời nói của hắn như châu như ngọc, lại như lưỡi dao sắc bén, đâm chuẩn xác vào vết thương của Thẩm Kiều.

Khuôn mặt của thanh niên tái mét.

Cuối cùng Tống Quắc đã cảm nhận được sự thỏa mãn khi báo thù.

Hắn tự xem mình là Chúa cứu thế, sự xuất hiện của hắn sẽ khiến cậu mang ơn đội nghĩa.

“Vậy nên, cậu đi theo tôi đi, tôi sẽ đưa cậu rời khỏi đây. Cậu muốn gì tôi cũng cho. Dù một ngày nào đó tôi chán cậu, tôi cũng sẽ cho cậu tiền, đủ cho cậu sống suốt đời không cần lo cơm áo.”

Ánh mắt hắn nhìn xuống chân cậu.

“Cậu xem lại mình đi, không chiều lòng mẹ và em gái, sau này cậu sẽ sống thế nào?”

Hắn như một vị thượng đế cao cao tại thượng, phán xét cậu, xé toạc vết thương cậu cẩn thận giấu giếm, cuối cùng lột trần lòng tự trọng cuối cùng của cậu, dẫm nát dưới chân không chút thương tiếc.

Người thanh niên trên xe lăn cúi người, miệng phát ra tiếng rên như con thú mắc bẫy, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ ngập tràn nước mắt, lặng lẽ lăn xuống.

Thấy cậu như vậy, một tia không nỡ lóe lên trong lòng Tống Quắc. Nhưng cảm giác thỏa mãn còn lớn hơn nhiều, thỏa mãn khi thấy bông hoa mỏng manh tươi đẹp bị hủy hoại. `

Dù tiếc thương cho sự hư hại của bông hoa, nhưng vết thương đẫm máu của nó lại khiến hắn cảm nhận được một sự thỏa mãn tàn bạo.

Tống Quắc cúi đầu, nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối của cậu.

Hôm nay hắn đeo một chiếc nhẫn có hình một con rắn quấn quanh ngón tay, nơi phần đầu và đuôi gặp nhau không khép kín, cái đuôi sắc nhọn, trong lúc tranh cãi vừa rồi đã cào ra một vết thương dài trên mu bàn tay cậu.

Máu chảy xuống từ mu bàn tay cậu làm đỏ cả tấm chăn trắng phủ trên đầu gối.

Tống Quắc lấy khăn tay trong túi ra, ngồi xổm trước mặt cậu, lau sạch máu trên mu bàn tay.

"Những thứ mà Tống Quắc tôi muốn có, không có thứ gì là tôi không đoạt được. Tính tình tôi cũng không tốt, nên cậu phải ngoan một chút, như thế sẽ tốt cho cả hai chúng ta."

Thẩm Kiều cúi mắt, yên lặng nhìn hắn làm. Nước mắt của cậu vẫn rơi không ngừng nhưng biểu cảm lạnh lùng lại bị mái tóc dài che khuất. Vẻ mặt không cảm xúc của cậu toát ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »