Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe vậy, Thẩm Ngọc hơi căng thẳng: “Sao cậu không nói với tớ? Hôm qua dì mới dọn dẹp xong. Đồ có giá trị lớn không? Nếu bị mang đi mất thì phải làm sao?”

Tống Quắc liếc mắt về phía hành lang: “Không phải đồ có giá trị lớn, chỉ là tôi đang thích nó thôi.”

Thẩm Thu Hòa đứng dậy: “Cô bảo dì giúp việc tìm giúp cháu nhé. Cháu đó, đồ đạc mất thì phải nói ngay chứ, sao phải đợi đến hôm nay mới chạy qua đây.”

Tống Quắc cười một cái, nhưng đôi mắt của hắn lại vô cùng tối tăm.

“Hôm qua cháu mới phát hiện mất đồ, không phải hôm nay cháu đã tới rồi sao ạ.”

Hắn đứng dậy: “Cháu nghĩ chắc là để quên ở nhà vệ sinh phía bên kia hành lang. Để cháu tự đi tìm ạ.”

Thấy thế, Thẩm Ngọc cũng đứng dậy: “Tớ đi tìm cùng cậu nhé.”

“Không cần đâu.” Tống Quắc nói: “Tôi tự đi, tiện thể đi vệ sinh luôn, cậu đi theo không tiện.”

Hắn đã nói như vậy, Thẩm Ngọc cũng không nài nỉ nữa.

Tống Quắc đi qua một cách suôn sẻ, hắn không vào nhà vệ sinh mà đi thẳng qua nhà vệ sinh, đi sâu vào bên trong và dừng lại trước một cánh cửa.

Sau đó, hắn giơ tay lên, gõ cửa.

Không có gì bất ngờ, không có bất kỳ phản hồi nào.

Trên đường đi, sự kiên nhẫn của Tống Quắc đã gần như cạn kiệt, hắn gõ cửa nhưng không thấy phản hồi thì đá một cú vào cửa.

"Cút ra đây!"

May mà hành lang cách phòng khách một đoạn, nếu không với tiếng động hắn gây ra, chắc chắn sẽ thu hút Thẩm Ngọc và những người khác.

Thấy vẫn không có phản ứng, Tống Quắc không nhịn được đá thêm một cú nữa: "Tôi nói thêm một lần nữa, cút ra đây!"

Lần này, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai hiện lên sau khe cửa, làn da tái nhợt, đôi môi đỏ thắm, giống như bông hồng nở rực rỡ nhất trong vườn ở độ sắp tàn.

Tống Quắc như một con sư tử nổi giận, đẩy cửa ra, không quan tâm đến việc đối phương là người tàn tật, cúi xuống bóp cổ cậu.

"Ý cậu là gì? Xóa WeChat của tôi? Đời này còn chưa có ai dám xóa WeChat của tôi đâu!"

Thẩm Kiều không kịp phòng bị, bị hắn nhấc lên, hai chân lơ lửng giữa không trung, không khí lọt vào mũi càng lúc càng ít, cậu vùng vẫy, giơ hai tay lên cố gắng gỡ tay Tống Quắc ra.

Nhưng một người tàn tật như cậu làm sao có thể là đối thủ của một cậu trai thường xuyên chơi bóng rổ.

Cuối cùng Tống Quắc cũng lấy lại lý trí, ném cậu lên xe lăn.

Mái tóc đen rối bù phủ lên mặt chàng thanh niên, cậu nằm rạp xuống, nghiêng đầu thở hổn hển.

Tống Quắc chửi thề trong lòng, cúi xuống gạt tóc trên mặt cậu ra, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cậu, kìm nén cơn giận trong lòng.

"Thẩm Kiều, cậu đúng là giỏi thật, giây trước thêm tôi làm bạn, giây sau đã xóa tôi luôn."

Thẩm Kiều không nói gì.

Thấy thế, Tống Quắc lại vươn tay bóp mặt cậu: "Nói đi, cậu bị câm à?"

Thẩm Kiều quay mặt đi: "Nói gì? Muốn xóa thì xóa à?"

Hay cho muốn xóa thì xóa...

Trước giờ chỉ có Tống Quắc xóa người khác, Thẩm Kiều là người đầu tiên dám xóa WeChat của hắn.

Cậu trai cao to cau mày: "Tại sao?"

Thẩm Kiều ho khan một tiếng, giơ tay, lặng lẽ lau chỗ Tống Quắc vừa chạm vào.

"Thẩm Ngọc nói, em ấy thích cậu."

Tống Quắc không hiểu nổi. Tống Quắc suýt nữa đã bật cười vì tức giận.

"Cô ta thích tôi thì thế nào. Cô ta thích tôi thì cậu xóa tôi à?"

Chàng thanh niên phía đối diện nhìn hắn, đôi mắt hoa đào dường như luôn chứa đầy tình cảm lóe lên sự khó hiểu.

"Tôi không hiểu, cậu muốn kết bạn với tôi để làm gì?"

Tống Quắc nhìn khuôn mặt cậu, nhiều hình ảnh không phù hợp xuất hiện trong đầu.

Hắn có một người anh trai giỏi mọi thứ, sớm đã kế thừa gia nghiệp, điều này khiến hắn coi trời bằng vung.
« Chương TrướcChương Tiếp »