Chương 13

“Ăn cơm?” Thẩm Thu Hòa để đũa xuống: “Nó ăn cơm làm gì? Nhà chúng ta bị nó hại đến mức này còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ anh không thấy những năm này tôi đã sống ra sao à? Tất cả cũng là do nó gây ra.”

"Đều là lời bậy bạ của thầy bói..." Quý Thành Miên không nhịn được mà nói.

Thẩm Thu Hòa ngắt lời ông: "Lời bậy bạ gì? Thầy bói đoán mệnh, đoán ra vì nó mà tôi bị đẩy ra khỏi trung tâm gia tộc, bây giờ làm gì cũng không được, kinh doanh thua lỗ thảm hại."

"Nhưng mà..."

Thẩm Thu Hòa trừng mắt nhìn ông: "Còn nói nữa thì anh cũng cút với nó luôn đi!"

Quý Thành Miên lặng lẽ nhắm mắt lại.

Thẩm Kiều để đũa xuống, cúi đầu nói: "Con về phòng trước."

Giọng nói của cậu bị bỏ qua như một lẽ đương nhiên.

Thẩm Ngọc ân cần nắm lấy cánh tay của Thẩm Thu Hòa: "Đừng tức giận nữa mẹ, con có tin tức này muốn kể cho mẹ nghe. Con nghe nói có một tài phiệt đang phát triển ở nước ngoài định sẽ trở về nước trong thời gian tới, người ta còn nói lần này về sẽ không quay lại nước ngoài nữa, dự định sẽ phát triển ở trong nước, sản nghiệp họ sở hữu có cả sản xuất nước hoa nữa."

"Thật không?"

"Có vẻ là thật, con cũng nghe Tống Quắc nhắc qua một lần, cha cậu ấy đang cố gắng tìm cách tiếp cận với vị tài phiệt đó."

"Ý của con là, ngay cả nhà họ Tống cũng không chắc có thể tiếp cận được với hắn à?"

"Dạ vâng. Đến khi đó, chúng ta..."

Tiếng ồn trong nhà hàng càng lúc càng nhỏ. Thẩm Kiều vào phòng của mình, ngăn cách hoàn toàn âm thanh bên ngoài.

Cậu mở ngăn kéo dưới tủ, tìm mãi mà chỉ thấy một gói bánh quy.

Bánh quy hơi khó nuốt, Thẩm Kiều lấy ly nước trên bàn, thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Đó là bạn mới mà cậu vừa kết bạn.

【Đang làm gì? Đã ăn cơm chưa?】

Lời mở đầu nhàm chán và sáo rỗng.

Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước, miếng bánh quy thô cứng lẫn với nước trôi qua thực quản, khiến cậu nhăn mặt khó chịu.

Ánh mắt Thẩm Thu Hòa nhìn cậu còn in đậm trong tâm trí, ánh mắt khinh bỉ, như muốn cậu biến mất ngay tại chỗ. Khoảnh khắc đó, cậu không còn là mảnh thịt tách ra từ thân thể bà nữa, mà mà một ngôi sao chổi bà muốn diệt trừ càng nhanh càng tốt.

Cậu không hiểu, nếu đã không thích cậu thì tại sao lại sinh cậu ra?

Không đúng...

Thẩm Kiều cười mỉa mai.

Bà chưa bao giờ muốn sinh cậu ra.

Đứa con đầu lòng mà Thẩm Thu Hòa mong muốn luôn là một đứa con gái.

Cậu tên là Thẩm Kiều, cậu nuôi tóc dài, nhưng cậu lại là con trai.

Vì vậy, cậu trở thành một con quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ như bây giờ.

Ding dong—

Âm thanh từ điện thoại kéo Thẩm Kiều thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu cúi đầu xuống, nhìn emoji đối phương gửi tới, ánh mắt oán hận của Thẩm Thu Hòa trong tâm trí cậu càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong khoảnh khắc đó, cậu như không nghĩ gì cả, lại như đã suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng cậu vẫn xóa WeChat của Tống Quắc.

Quả nhiên, ngày hôm sau Tống Quắc tìm cớ tới nhà họ Thẩm.

Nhưng lần này mẹ Thẩm đang ở nhà.

Thẩm Kiều vẫn trốn trong phòng của mình, Quý Thành Miên đã đến trường học, Thẩm Ngọc và Thẩm Thu Hòa vây quanh Tống Quắc.

Thẩm Thu Hòa đưa một miếng dưa hấu đã rửa sạch sẽ, được cắt sẵn cho Tống Quắc, vẻ mặt nhiệt tình hiếm thấy.

“Cháu là Tống Quắc đúng không? Cô hay nghe tiểu Ngọc nhắc đến cháu, là một người rất xuất sắc ở trường, còn thường xuyên chăm sóc tiểu Ngọc, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cháu rồi.”

Bà xịt nước hoa của nhà họ Thẩm, mùi hơi nồng, Tống Quắc không quen nên lùi sang một bên, dùng cớ đã nghĩ ra trên đường.

“Lần trước cháu đến đây chơi hình như đã để quên một món đồ, hôm nay cháu tới tìm xem sao.”