Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật sự là…

Thẩm Kiều từ từ cong môi.

Thật thú vị.



Buổi livestream buổi chiều của Thẩm Kiều bị hoãn lại vì cha mẹ Thẩm đã trở về.

Chuyến công tác lần này của Thẩm Thu Hòa rất không suôn sẻ, suốt những năm qua, vị trí của bà đã giảm dần, từ trung tâm của gia tộc đến rơi xuống bên lề, thậm chí còn phải đi tìm đầu tư.

Nhưng bà không tìm được nhà đầu tư.

Bầu không khí bữa tối nhà họ Thẩm đầy dấu hiệu của một cơn bão sắp tới, ngay cả dì Vương khi mang đồ ăn lên bàn cũng giảm tiếng động xuống mức thấp nhất.

Thẩm Kiều ngồi trong góc, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Quý Thành Miên gắp một vào bát của bà một ít thức ăn, an ủi bà: “Người này không được thì chúng ta đi tìm người khác, luôn có người sẵn lòng mà.”

Thẩm Thu Hòa nhớ đến ánh mắt chị gái nhìn mình, lại nhìn người chồng bên cạnh, bà không thể giữ bình tĩnh được nữa, cầm đũa trên bàn ném về phía ông.

“Ngoài nói những lời vô ích ra thì anh còn biết làm gì? Tại sao tôi lại lấy một người vô dụng như anh chứ! Anh xem chồng chị gái tôi đi, người ta bây giờ đã là quản lý, còn anh thì sao? Khi tôi đi gặp khách hàng, anh trốn phía sau tôi sợ hãi rụt rè, ngay cả một ly rượu cũng không uống nổi.”

Dù đũa đập vào người không đau, nhưng có sự chứng kiến của Thẩm Kiều và Thẩm Ngọc, sự xấu hổ lướt qua khuôn mặt Quý Thành Miên.

“Thu Hòa, em biết mà, anh không giỏi làm những việc này.”

“Không giỏi?” Thẩm Thu Hòa nâng cao giọng: “Vậy thì tôi giỏi lắm à? Chẳng lẽ tôi vừa sinh đã hợp làm kinh doanh à? Khi tay ông già đối diện định sờ vào ngực tôi thì anh đang làm gì?”

“Anh…”

Thẩm Ngọc rất tinh ý, đưa cho Thẩm Thu Hòa một đôi đũa: “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, tính cha vốn dĩ đã như thế, bắt ông ấy thay đổi ngay cũng khó. Hơn nữa, chỉ là một mối làm ăn mà thôi, không đáng để mẹ tức giận đến mức hại sức khỏe.”

Nhà họ Thẩm từ lâu đã do phụ nữ làm chủ, Thẩm Ngọc tốt nghiệp rồi tất nhiên sẽ vào làm việc trong công ty gia đình. Cô ta chính là chỗ dựa tương lai của Thẩm Thu Hòa.

Đối mặt với con gái, dù Thẩm Thu Hòa có tức giận đến mấy cũng dịu lại đôi chút.

“Con không biết đâu tiểu Ngọc, mất một mối làm ăn không phải chuyện to tát gì, nhưng ánh mắt dì con khi nhìn mẹ, chỉ thiếu nước mở miệng chế nhạo mẹ thôi.”

“Không sao…” Thẩm Ngọc gắp một miếng gà cho bà: “Cứ để dì ấy kiêu ngạo trước đi.”

“Mẹ chưa biết à, mấy ngày nay con đã móc nối được với cậu ấm nhà họ Tống rồi, hai hôm nay cậu ấy còn đến nhà chơi nữa đấy.”

“Nhà họ Tống?” Thẩm Thu Hòa ngạc nhiên: “Nhà họ Tống nào?”

“Còn nhà họ Tống nào nữa, ở đây thì có thể có mấy cái nhà họ Tống nữa?”

Lúc này Thẩm Thu Hòa không còn tâm trạng ăn uống nữa, hào hứng nắm lấy tay Thẩm Ngọc: “Cậu ta thật sự có ý với con à?”

Thẩm Ngọc hơi e thẹn mím môi: “Trước đó thì chưa chắc, nhưng bây giờ có lẽ đã chắc chắn một chút, cậu ấy còn chủ động liên lạc với con nữa.”

Không ai chú ý đến Thẩm Kiều ngồi trong góc không tiếng động nắm chặt đũa trong tay, nhìn họ mường tượng về việc sẽ thế nào khi gả vào nhà họ Tống, cậu cúi đầu, lén lút cong cong mắt.

“Vẫn là tiểu Ngọc giỏi nhất.” Thẩm Thu Hòa vỗ vỗ tay Thẩm Ngọc, liếc thấy Thẩm Kiều đang cúi đầu, cau mày không vui: “Không giống người nào đó, như sao chổi vậy, chắc chắn mối làm ăn này hỏng cũng là tại nó.”

Thẩm Thu Hòa càng nghĩ càng thấy đúng, sắc mặt lạnh đi: “Cút về phòng đi, tao không muốn nhìn thấy bản mặt mày nữa.”

Thẩm Kiều lặng lẽ để đũa xuống.

Quý Thành Miên nhìn anh, cảm thấy không đành lòng: “Thằng bé còn chưa ăn cơm nữa mà.”
« Chương TrướcChương Tiếp »