Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn.

Lần này Thẩm Kiều không gặp sự cố, nhưng cửa phòng của cậu lại bị gõ.

Âm thanh bình tĩnh vang lên cách cậu chưa tới một mét, cùng lúc đó, giọng nói trầm của cậu trai nọ cũng vang đến tai cậu.

“Thẩm Kiều phải không? Tôi biết cậu đang ở trong đó.”

Thẩm Kiều nắm chặt tay vịn, lặng lẽ lùi lại phía sau.

Cậu nghe ra được, đó là giọng của người đàn ông hôm đó.

Cậu mím môi, hơi thở bất giác trở nên được nhẹ đi, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Tính cách của Tống Quắc thực sự rất dễ nổi nóng, nhưng lúc này hắn lại rất kiên nhẫn.

Hắn giơ tay, ung dung gõ cửa thêm ba tiếng nữa, một tiếng dài hai tiếng ngắn, cách gõ cửa rất lịch sự, chỉ là lời nói không mấy lịch sự.

“Nếu cậu không ra đây, Thẩm Ngọc sẽ đến đấy.”

Thẩm Ngọc…

Lại là Thẩm Ngọc.

Vì Thẩm Ngọc, cậu phải trốn trong phòng, đóng vai một kẻ không thể lộ diện.

Vì Thẩm Ngọc, cậu bị một cậu trai không quen biết ép phải ra ngoài.

Thẩm Kiều nhai đi nhai lại cái tên đó, dây thần kinh trong đầu từ từ căng ra, kéo dài…

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, như một lời thúc giục, làm sụp đổ tâm trí của người bên trong từng chút một.

Cuối cùng, cánh cửa mở ra.

Chàng trai vẫn ngồi trên xe lăn, một khuôn mặt xuất hiện từ phía sau cửa, lông mi dài, vẻ mặt co rúm lại, giống như một con thỏ bị dọa khi phải đối mặt với trò đùa của kẻ săn mồi, rất sợ hãi nhưng không thể không gắng gượng đối mặt.

Cổ họng của Tống Quắc vô thức cuộn lên.

Trước khi đến đây, hắn đã hút một điếu thuốc, bây giờ lại muốn hút nữa.

Hắn đến gần Thẩm Kiều, có lẽ mùi thuốc lá trên người hắn quá nồng, Thẩm Kiều nghiêng đầu hắt hơi.

Vì thế, hắn càng ác ý mà tiến gần hơn nữa.

“Đang trốn tôi à?”

Chàng thanh niên co túm lại như trong tưởng tượng của hắn, dùng đôi mắt hoa đào đầy tình cảm liếc hắn một cái, giống y như ngày hôm qua.

Sau khi liếc xong, cậu cúi đầu, cần cổ hiện ra trước mắt hắn, làn da trắng như tuyết, tinh tế, mảnh mai đến mức dường như chỉ cần một bàn tay hắn là có thể nắm hết được.

Hắn ngửi thấy một mùi hương mơ hồ khó tả trong không khí, giống như mùi hương còn vương trên đầu ngón tay hắn ngày hôm qua, là mùi thơm phát ra từ da thịt của người trước mắt.

Mọi thứ dường như giống hệt ngày hôm qua, nhưng lại có gì đó khang khác.

Trong đầu Tống Quắc như có một sợi dây tên là lý trí đang bị kéo căng ra, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Hắn bất giác thở gấp, cúi xuống trước mặt Thẩm Kiều: "Tại sao cậu lại trốn tránh tôi?"

Hắn hiếm khi nói thêm: "Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi."

Tại nơi hắn không nhìn thấy, miệng Thẩm Kiều khẽ cong lên, như đang chế giễu.

Nhưng trong mắt Tống Quắc, chàng trai lùi lại một bước, gần như trốn sau cánh cửa, giọng nói run rẩy: "Cậu là bạn của Tiểu Ngọc, em ấy không thích tôi chơi với người quen của mình."

Cậu muốn trốn, nhưng lại ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của Tống Quắc, dùng răng cắn chặt môi dưới một cách vô thức.

Tống Quắc nhìn thấy màu môi của cậu mỗi mục một đậm, cuối cùng chuyển sang màu đỏ như đã tô son.

Hắn vươn tay nắm chặt khung cửa, kéo cửa ra hoàn toàn, thân hình cao lớn cúi xuống trước mặt cậu.

"Cậu sợ cô ta lắm à?"

Thẩm Kiều dùng sự im lặng đáp lại câu hỏi của hắn.

Dáng vẻ của cậu đã chứng minh cho hình ảnh người anh trai mà Thẩm Ngọc miêu tả, nhút nhát, sợ sệt, luôn co rúm lại, là kiểu người mà Tống Quắc ghét nhất, nhưng khuôn mặt ấy quá đẹp, đẹp đến mức Tống Quắc có thể tạm thời bỏ qua những vấn đề đó.

Hắn không biết mình có thể kiên nhẫn được bao lâu, nhưng bây giờ là lúc hắn đang rất hứng thú.
« Chương TrướcChương Tiếp »