- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
- Chương 76
Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 76
Chương 76 Tôi nghi ngờ anh ta là người đứng đằng sau !
Trong lúc nói chuyện, anh ta đã nhanh cầm lấy một máy tính xách tay và dùng ấn thông tin lên trên bàn phím.
Đoàn Ninh lấy điện thoại của mình ra và đưa cho anh ta xem một bức ảnh.
Lục Gia Bách không trả lời, nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình, mười ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím.
‘ding’ Một tiếng động vang lên và anh ta có một cái nhíu mày vô thức.
Đoàn Ninh nhăn mặt, khó xử nói: “nó là một hệ thống bảo vệ nhiều tầng, anh không thể hack nó?”
Lục gia Bách nhìn vào hình ảnh trên màn hình máy tính và giễu cợt nói: “hệ thống này rất giống với hệ thống của Quỷ Sát. Nếu được, tiện thể tôi có thể xem được cả thông tin của Quỷ Sát.”
Đoàn Ninh vỗ tay, có vẻ như tên hôn quân này đã có ý định sống còn với Quỷ Sát rồi.
“Anh có chắc là anh có thể đột nhập vào hệ thống của người kia mà không bị phát hiện không?”
Lục Gia Bách suy nghĩ một chút, giọng nhỏ nhẹ nói: “hơn 85 phần trăm, nếu anh ta không sử dụng một hệ thống tương tự như Quỷ Sát, có lẽ tôi chỉ chắc chắn 50 phần trăm, nhưng bây giờ … Tôi đã cố xâm nhập vào hệ thống của Quỷ Sát trong suốt nửa năm qua, và tôi biết tất cả mọi thứ về trình tự này, nhờ vào anh chàng này.”
Nhưng đột nhập vào tài khoản của Lục Gia Bách , cướp đi 3 tỷ đô … Chuyện này chưa xong đâu.
“Còn đơ ra đấy làm gì, mau nhập dữ liệu vào đi, tôi tự hỏi liệu thằng nhóc đó có phải là cháu….à con của Lục Gia Tân hay không.”
Nhận thấy sự lạnh nhạt trong mắt của bạo chúa, Đoàn Ninh biết rằng mình phải dừng lại cuộc nói chuyện, anh ta đã cố gắng để cười với Lục Gia Bách hai lần, nhưng Lục Gia Bách dường như ghét mình có một con trai.
Chính xác là anh ta ghét có đứa con trai mà do cô Dương sinh ra.
Lục Gia Bách gõ mãi trên bàn phím một thời gian, lắc đầu nói: “Hiện tại thì một nửa chưa thể phá vỡ, đành làm lại buổi tối nay, anh cố gắng để liên lạc với đệ tử của Huyền Sương là Huyền Cẩn đi, để xem nếu cô có thể tìm thấy sư phụ của mình hay không, điều quan trọng nhất là việc sao chép, nếu giải quyết không ổn thỏa, người phụ nữ đó sẽ bị mất danh tiếng trong cuộc sống không thể trở lại vào ngành thiết kế, cô ấy là một thiên tài, chưa kịp tỏa sáng mà đx bị vùi dập thì thật là đáng tiếc.”
Đoàn Ninh liếc mắt nhìn.
Lòng nhân từ của thằng này vẫn chưa mất … và anh ta đã có nhiều ý tưởng để giữ cô Dương bên cạnh mình.
“Được rồi, tôi sẽ liên lạc với Huyền Cẩn, và tôi sẽ nhận được kết quả kiểm tra.
“Cút.”
… Quảng trường Thế Kỷ, quán cà phê tầng 2.
Tiếng nói của phụ nữ vang dội khắp nơi trong căn phòng.
Từ cửa sổ, Dương Tâm ù cả tai để nghe thấy tiếng của họ, đôi mắt đầy đủ màu sắc tâm trí mệt mỏi, một khuôn mặt không thể yêu thích.
Hắn là một kẻ hèn mọn, một kẻ hèn mọn.
Không có gì để đưa những lời như vậy trở lại và làm gì, tai của Dương Tâm như đang phát nổ.
“Tôi nói này. anh càm ràm đủ chưa? Chúng tôi gặp nhau nửa giờ, anh đã dành 29 phút nói vớ vẩn, ai có thể chịu nổi anh chứ.”
Đối diện anh, một thiếu nữ khoảng 22 tuổi với mái tóc vàng ngắn ngủi, trông rất sạch sẽ và rõ ràng.
Tên cô ấy là Huyền Cẩn, cô ấy là người làm việc tự do, cô ấy là người học việc ở mọi nơi trên thế giới.
Về danh tính, không thể nói.
“Bụp.” Một tiếng động lớn.
Ông chủ Huyền đập một cái vào bàn làm việc, “Mẹ nó, tôi hỏi cô 99 câu hỏi, mà cô chỉ trả lời duy nhất một câu về sư phụ cô, thậm chí là cơ bản nhất không thể trả lời, IQ của cô có phải là bị gặp trở ngại không đấy?”
“…”
Dương Tùy Ý bị cô ấy chọc cho cười.
Trong 30 phút, cô ấy chỉ nói một mình trong 29 phút.
Ngoài câu ‘ông chủ Huyền, lâu rồi không gặp’,sau đó đều là những lời nhảm nhí.
Có thể trách anh ta vì đã không trả lời câu hỏi của cô ấy?
Nói trắng ra, cậu bé không thể nhớ những gì cô đã hỏi mà.
“Chị gái à, chị phải cho tôi có hai hoặc ba phút để cho tôi trả lời, đặc biệt là một vở kịch mà mẹ tôi dàn dựng, chị sao phải lo lắng hay mãn kinh sớm vậy?”
“…”
Huyền Cẩn chạm vào mũi của cô ấy và cảm thấy như cô ấy nói nhiều quá.
“Bây giờ tôi đã dừng lại, tại sao em không trả lời?”
Dương Tùy Ý đạp nhẹ cửa sổ, chỉ thấy bầy quạ bay ngang qua.
“Chị à, tôi vừa bịt tai lại,tôi không nghe rõ, với lại quên hết những gì vừa nghe rồi.”
Ông chủ Huyền thu thập lại thông tin trên bàn làm việc tiện thể uống hớp trà, rồi giơ bàn tay của mình để lau nước ở góc miệng,rất dễ dàng nói: “được rồi, tôi lặp lại một lần nữa, cậu có thể yên tâm rằng bộ nhớ của tôi rất tốt, 99 câu hỏi tôi vẫn nhớ.”
Dương Tùy Ý nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhìn cô ấy như thể cô ấy đã nuốt một con ruồi.
Cuộc sống của mình ai không hài lòng, phục vụ ông chủ Huyền, suy nghĩ như vậy kỳ lạ.
“Tôi đã bắt đầu câu hỏi đầu tiên …”
“Đừng, đừng, đừng, đừng.” Dương Tùy Ý tự nhiên nhảy lên, tiến đến trước mặt cô ấy vài bước, với tay che cái miệng như súng máy của cô ấy.
“Chị gái, đừng trêu chọc tôi, em trai này mời bạn đến đây là bàn chuyện , thực sự……Vẫn còn những âm thanh trong tai tôi.”
Huyền Cẩn nháy mắt và ra hiệu cho anh ta buông tay.
Cậu bé ngần ngại bỏ tay ra.
Ai cũng có thể xúc phạm, một mình không thể xúc phạm người chị này.
Hồi đó, anh ta bị bỏ lại và người chị đã chăm sóc vài ngày.
“Nói đi”
Hừ!… Đó là một lịch sử đen tối.
Sếp xuân, chúng ta có thể bàn công việc được chưa?
Chị hyun jin đã ngước lên và mỉm cười: “các câu hỏi khác có thể được bỏ qua, nhưng có hai câu hỏi bạn phải trả lời”.
Giang trạch dân alex với bàn tay xoa bóp lên lên lông mày của mình, “vâng, bạn hỏi.”
“Thứ nhất, sư phụ tôi và cha cô đã tiến bộ đến mức nào, và thứ hai, những mẫu máu cô gửi cho ông ấy là của ai?”
“Hella.”
Anh bạn nhỏ này không thể chịu nổi.
Tuy nhiên, người phụ nữ này rất giỏi về vấn đề này.
“Thứ nhất, họ đã nói về việc kết hôn, và khi mẹ tôi buông lời, đám cưới sẽ được tổ chức. Thứ hai, mẫu máu đó là của lã nhị thiếu niên, tôi nghi ngờ ông ta là lão tử của tôi.”
“Khe ngang.” Hyun jin đã đứng dậy và nhìn vào mặt cô ấy với một ánh mắt kinh ngạc.
Anh bạn nhỏ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cắn răng và nói: “chúng ta đã đồng ý chỉ trả lời hai câu hỏi của anh.
Hyun jin vẫy tay và nói một cách vô nghĩa: “chẳng phải những bạch liên đó muốn bắt sư phụ đi tù sao?”
Giang trạch dân miễn phí hai tiếng rêи ɾỉ, “điều này là quá rẻ cho họ, tôi không chỉ phải đấm vào mặt họ, mà còn để cho họ bị ngã khi họ đang vui vẻ”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
- Chương 76