Chương 38: Hai người có quan hệ huyết thống!
Đoàn Ninh sửng sốt, suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
Fuck, cơn giận dữ của bạo chúa thực sự khủng khϊếp.
“Camera trong trung tâm thương mại hỏng. Còn những nơi khác? Nếu cậu không thể tìm thấy nó trong vòng một cây số, thì mởo rộng ra mười cây đi. Nếu cậu không thể tìm thấy nó trong mười cây thì trăm cây. Tóm lại, cậu phải tìm ra hắn, ngay cả khi chỉ chụp được một bóng người mơ hồ cũng được.”
Đoàn Ninh cay đắng gật đầu.
Lục Gia Bách vươn tay chỉ vào cánh cửa đang mở, lạnh lùng phun ra hai chữ “Cậu cút ngay” Cút thì cút! Mới vừa đi được hai bước, anh dường như đã nghĩ ra điều gì, nhanh chóng dừng chân lại, quay người lại nói: “Ông Giang ngày mai tổ chức sinh nhật, có thư mời gửi cho anh, anh có muốn đi không?”
“Tính sau” Lục Gia Bách khẽ mở môi, lạnh lùng phun ra hai chữ.
Khi lời nói vừa kết thúc, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó, ngón tay chuẩn bị cầm bút khựng lại.
Bữa tiệc sinh nhật của ông Giang?
Người phụ nữ đó chắc cũng sẽ đi.
Thân phận hiện tại của cô đã khác, ông Giang biết cô sinh ra con trai trưởng nhà họ Trần, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách để cô trở về gia tộc, xuất hiện trở lại với tư cách là cô cả nhà họ Dương.
Và bữa tiệc sinh nhật ngày mai là thời điểm thích hợp nhất.
“Nói với ông Giang rằng ngày mai tôi sẽ đến biệt thự của ông Giang đúng giờ để dự tiệc sinh nhật”
Cùng lúc này, tại quán cà phê thuộc tổng bộ Lục Thị.
Ngồi bên cửa sổ là hai phụ nữ trẻ trong những bộ váy thời trang, một trong số họ là Đỗ Như Linh, nhà thiết kế chính của tổng bộ Lục Thị, và người kia là Lục Thanh Thanh, cô ba nhà họ Lục. “Chị Như Linh, em không muốn người phụ nữ đó thiết kế váy cho em. Nếu tôi mặc bộ lễ phục mà cô ta may để tổ chức lễ thành niên sắp tới, em sẽ không thể cười nổi”
Đỗ Như Linh hơi nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên một vòng cung kỳ quái, ý bảo: “Cô ba, anh Lục hình như rất coi trọng cô ta, nếu không anh ấy sẽ không lựa chọn cô ta để so tài với tôi. Tôi chắc chắn sẽ đánh bại cô ấy. Nhưng ……”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên không nói nữa, muốn dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Lục Thanh Thanh mím môi thực ra là một cô gái xinh đẹp, khi đối phương nhắc đến anh trai cô, cô hiểu ý của cô ta, “Chị lo lắng rằng anh cả của em sẽ chiếu cố cô ta sao? Cho dù cuối cùng chị thắng, anh cả của em vẫn sẽ cất nhắc cô ta?”
“Cái này.” Đỗ Như Linh do dự một chút, liền nói: “Có điều không biết có nên nói chuyện này không?” “Chị cứ nói, đừng lo lắng, nếu có chuyện gì em sẽ chống lưng cho chị”.
Đỗ Như Linh thở dài, thất vọng nói: “Sở trường của cô Dương thực ra là kiểu lễ phục sεメy quyến rũ, đi theo lối gợi cảm, kiểu lễ phục ấy chỉ hợp với phụ nữ trưởng thành, dùng để dụ dỗ đàn ông. Lễ thành niên của cô ba là buổi lễ đoan trang như thế nào cơ chứ, đầu thể mặc kiểu đấy lên người được? Nhưng tổng giám đốc Lục rất coi trọng cô ta, biết rõ cô ta không có sở trường về mảng thiết kế lễ phục công chúa mà vẫn muốn cô ta tham gia thi đấu, tôi lo..” .
Lục Thanh Thanh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em biết chị muốn nói gì, hứ, cô ta nghĩ có anh trai em chống lưng là được sao? Lần này, em chọn người thiết kế trang phục cho em. Quyết định cuối cùng nằm trong tay em. Chị Như Linh, đừng ngại, hãy mạnh dạn thử sức với cô ta, có em ủng hộ thì chị còn lo lắng gì nữa. “
Đỗ Như Linh cong môi cười, Có vẻ như đồng minh của cô ta là Dương Nhã đã tìm đúng người rồi.
Nếu không có người phụ nữ như vậy ở giữa, liệu vị công chúa bướng bỉnh nhà họ Lục có tìm cô ta và yêu cầu cô ta đối mặt với ả tiện nhân Dương Tâm kia hay không?
“Vậy cô ba này, cô thích kiểu váy nào?”
Lục Thanh Thanh không nghĩ tới điều đó và buột miệng: “Chị cứ làm theo mấy mẫu mà top 10 quý cô trẻ hay mặc ở lễ thành niên ấy. Em không tin cô ta có thể thắng được học trò của Lỗ Anh, nhà thiết kế hàng đầu Lục Thị sao có thể dễ dàng bị một người mới học may vá mấy năm đánh bại được.” Nghe cô khen ngợi, trái tim mềm mại của Đỗ Như Linh vô cùng thỏa mãn, lập tức kiêu hãnh như con công vàng, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Cô ta cũng cảm thấy rằng cô ta sẽ chiến thắng.
Một người phụ nữ thanh danh bại hoại, Hải Thành không có chỗ đứng cho Dương Tâm, vậy tại sao cô ta lại phải thua kém cô ? Cô có tư cách gì để so sánh với cô – Đỗ Như Linh? Chỉ cần một bản thiết kế cô ta cũng có thể khiến Dương Tâm đánh hiện nguyên hình, khiến cô cút về nơi cô đi.
Chung cư Thịnh Cảnh, trong phòng sách.
Dương Tùy Ý đang nằm trên bàn học và video call với một người.
“Xét nghiệm quan hệ cha con của cậu đến từ đâu?”
Có một giọng nam trẻ con trên màn hình, khoảng tám tuổi.
Cậu tên là Cuồng Thiếu và là bạn tốt của Dương Tùy Ý, rất có tài trong lĩnh vực y học, cậu đã thành thạo nhiều kỹ năng chuyên môn khi mới 8 tuổi. Dương Tùy Ý nhìn lướt qua bản báo cáo thẩm định mà cậu đang trải ra trước máy quay, và nói, “Bố Diễn và tôi, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?”
Tài liệu mới ra lò tối qua, cậu đã tải bản báo cáo thẩm định bị đánh cắp từ hệ thống y tế của Triệu An lên tệp nhóm. Bây giờ Cuồng Thiếu nhìn thấy nó rồi, và ước tính rằng một số người khác cũng biết về nó.
“Hai người không phải là quan hệ cha con”. Dương Tùy Ýtrợn mắt, nói không nên lời: “Đương nhiên không phải. Tôi giả mạo mà. Cậu còn phải nói sao?”
“Nhưng hai người có quan hệ huyết thống” Cuồng Thiếu lại nói.
“Cái gì?” Khương Hiểu từ trên ghế nhảy dựng lên, “Cậu nói cái quái gì thế?
Cuồng Thiếu không đáp, ánh mắt rơi vào tờ báo cáo trên tay, sau khi xác nhận nhiều lần, mới nhàn nhạt nói: “Cậu chí giả mạo kết quả thẩm định thôi phải không?”
Dương Tùy Ý lườm hắn một cái, nói: “Chuyện này tôi cũng không biết gì, làm sao có thể thay đổi được? Tôi xóa chữ “không phải”, đổi thành “phải”. Những chỗ khác đều không động vào, rốt cuộc cậu định nói gì vậy?”
“Nếu như cậu không thay đổi những thứ khác, thì điều tôi nghĩ không sai. Cậu có quan hệ huyết thống với Trần Tuấn, nhưng không phải là họ hàng trực hệ, mà là họ hàng ba đời. Nói trắng ra, cậu có thể là con trai của anh em ruột hoặc anh em họ của chú ấy.”
“Má ơi” Cậu nhỏ nhảy dựng tại chỗ, “Cậu có chắc là mình không phạm sai lầm không?”
“Nếu nội dung trong báo cáo này là đúng, thì không sai, hoặc cậu có thể nhập nhóm máu của mình vào cơ sở dữ liệu và so sánh xem có tìm được nhóm máu phù hợp với mình hay không”.
Dương Tùy Ý mím chặt môi. Cậu biết kết quả này có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, Dương Tâm đã chấp nhận bố Diễn, và cả hai người họ sắp đạt được kết quả khả quan, nếu chú ấy trở thành cha ruột của mình vào lúc này, chẳng phải sẽ gây rắc rối cho Dương Tâm một cách vô ích?
Bổ Diễn, một người hiền lành và lịch thiệp, sẽ xấu hổ nếu biết rằng cậu là con trai của anh em nhà chú ấy, và biết mẹ cậu là người phụ nữ của anh em mình, vậy khó xử biết bao?
Đùa chứ, sao cái người đổ vỏ kia lại là anh em của bố Diễn chứ?
Thật là khốn nạn!
Đổi lại là người khác thì cậu không quan tâm, nhưng đối phương lại là anh em của bố Diễn, mà nó