Chương 33: Gã đàn ông khốn nạn như anh ta cần gì mặt mũi?
“Em đừng kích động quá, chị gái chị đã nhận được sự coi trọng của anh trai em, nếu em ngang nhiên đấu đá với chị ấy, nói không chừng anh em sẽ chống lưng cho chị ấy đấy”.
Lục Thanh Thanh cười lạnh, nhe nanh nói: “Một người phụ nữ bẩn thỉu, chẳng nhẽ trong lòng chị ta không có ý đồ gì sao? Không ngờ lại mơ tưởng được thiết kế lễ phục thành niên cho em, đúng là nực cười”.
Dương Nhã thầm thở dài, u uất nói: “Điều đáng nực cười còn ở phía sau kia. Không ngờ chị ấy dám nói với cậu mợ của em là đứa con trai chị ấy sinh năm đó là cốt nhục của anh họ em, đứa bé đó… rõ ràng là của chị ấy với tổng giám đốc Lý, sao có thể là máu mủ của Tần Thị được?”
Mặt Lục Thanh Thanh càng trở nên khó coi, khóe miệng co giật liên hồi, chắc chưa từng gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ như vậy, nên đã mở ra được một thế giới quan mới.
“Ha ha, cô… cô ta nói đứa bé cô ta sinh bảy năm trước là máu mủ của anh Diễn á? Nực cười, đúng là nực cười, cậu mợ em cũng tin luôn?”
Dương Nhà lắc đầu, bất lực nói: “Cậu mời Triệu An về xét nghiệm cho hai người rồi, ngày mai sẽ có kết quả, chị gái chị cũng thật là. Vì muốn trèo cành cao mà dám vấy bẩn huyết thống của Tần Thị, quá quắt quá đi mất.”
“Đâu chỉ quá quắt, mà rõ ràng là vô liêm sỉ. Chị dâu, chị yên tâm, em nhất định sẽ nghĩ cách khiến anh trai em nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, sau đó đón Minh Minh về.”
“Đình Đình, không phải chị cố ý li gián, mà sự thật là vậy, em.”
“Chị dâu yên tâm, chuyện hôm nay chị nói với em, em sẽ không nói với người khác đâu”
Biệt thự nhà họ Trần, trong phòng sách, hai cha con Trần Dự và Trần Tuấn đang ngồi đối diện trên sofa.
Nhiệt độ trong phòng giảm tới mức thấp nhất, ngay cả hơi thở cũng có thể bốc khói được.
“Nói đi, nhóc con đó rốt cuộc có phải con của con không?”
Trần Dự mở lời trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Trần Tuấn nhướng mày nhìn bố mình, cười nhạt: “Phải thì sao mà không phải thì sao ạ, quan trọng lắm sao? Người con muốn cưới là Dương Tâm, chứ không phải con trai cô ấy. Bố cả đời theo đuổi cuộc sống tùy duyên, vậy cũng đừng nói với cậu mấy lời cổ lo si.”
Trần Dự đập mạnh bàn trà, phát ra tiếng định tại nhức óc.
“Bố có thể nhẫn nhịn chuyện con có con riêng bên ngoài, nếu đứa bé đó là con của con thật, bố cũng sẽ đồng ý con lấy người phụ nữ đó. Nhưng không có nghĩa bố sẽ chấp nhận con của người ngoài. Nhà họ Trần chúng ta càng không thể nuôi con trai thay người khác”.
Trần Tuấn chậm rãi đứng dậy, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống bố của mình, lạnh giọng nói: “Nếu con nói ra sự thật, liệu bố có thể không truy cứu không? Cũng sẽ bảo Triệu An đừng làm giám định cha con nữa không?”
“Không thể” Trần Dự cứng rắn, “Bắt buộc phải làm giám định cha con. Bố phải khiến mẹ con mất hi vọng, để bà ấy nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ đó, đừng hòng tiếp tục tác hợp cho hai người”
Trần Dự khẽ cười: “Nếu bố đã quyết định như vậy thì hà cớ gì phải hỏi thêm một câu? Đợi kết quả ngày mai đi ạ, nhưng con nhắc bố một câu, bất kể cậu nhóc đó có phải con của con hay không, thì con cũng vẫn sẽ cưới Dương Tâm”
“Thằng… nghiệt chủng”
Trần Tuấn cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Muộn rồi, bổ nghỉ ngơi sớm đi, chúc bố ngủ ngon.”
Sau khi đưa mắt tiễn con trai, Trần Dự khua tay hất văng động tách trà trên bàn, phẫn nộ nói: “Tôi thấy anh bị trúng bùa mê thuốc lá của ả đàn bà đó rồi đấy, không chỉ anh, mà ngay cả Gia Bách, anh em các anh sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hủy hoại trong tay người phụ nữ đó thôi.”
Sáng hôm sau, Dương Tâm nhận được cuộc gọi của bố Trần Tuấn.
Đối phương muốn mời cô và Tùy Ý tới phòng khám của Triệu An một chuyến.
Cô biết mục đích của ông là gì, nhưng cô không từ chối.
Tùy Ý vốn không phải con của Trần Tuấn, mượn kết quả giám định để tước bỏ hiểu nhầm cũng hay.
Cô vẫn luôn ghi nhớ ơn huệ của Tần phu nhân, cô không muốn lừa bà ấy thêm nữa.
Trong phòng ngủ, Dương Tùy Ý nheo mắt nhìn mẹ mình, nhắc nhở: “Mẹ muốn đi thật sao? Rõ ràng bọn họ muốn mẹ xấu mặt, chị Tửu à, con thương mẹ lắm”
Dương Tâm xoa đầu con trai, cười: “Mưa to gió lớn gì đều trải qua cả rồi, còn sợ gì nữa chứ? Yên tâm đi, mẹ của con là thần tiên, đá đầu sống đó, không dễ chết vậy đâu”.
Cậu nhóc bĩu môi, giơ tay ôm lấy eo của mẹ: “Chị Tửu, cho dù cả thế giới này đều là kẻ địch của mẹ, tôi và Tùy Tâm cũng sẽ ở bên em. Đồng ý với con, không được phép buồn, không được phép đầu”
“Con nữa” Cậu Lục từ đằng sau ôm lấy cô, dán gương mặt nhỏ lên lưng cô, lý nhí nói: “Con thật vô dụng, lúc nào cũng để mẹ bị bắt nạt. Nếu gả cho bố Diễn có thể khiến mẹ hạnh phúc, con cũng sẽ giơ tay tay tán đồng”
Còn về ông già nhà con ấy à, cứ cô độc đến già đi.
Vẫn là mẹ tốt nhất. Không có bố, thì người mẹ này sẽ tìm cho cậu một ông bố dượng, dù sao cậu cũng không thiệt.
Dương Tâm cười cười ôm lấy hai cục bông, rồi ném cả hai vào phòng ngủ. “Phẳn cả đi, bà đây phải cởi áσ ɭóŧ”
Mười giờ sáng, Dương Tâm dẫn hai đứa trẻ tới phòng khám của Triệu An.
Phòng khám lớn hơn cô tưởng.
Ngoài ba người nhà họ Trần, còn có Lục phu nhân Lục Gia Bách và Dương Nhã.
Ánh mắt cô đặt lên người vợ chồng Giang Thị, khóe miệng không kìm được mà cong lên cười lạnh. Đó là bố đẻ và mẹ kế của cô đấy, bảy năm không gặp, ngày càng giàu sang phú quý nhỉ. Xem ra con gái gả vào nhà họ Lục giúp họ lấy không ít lợi lộc.
Bổ Dương Tâm bừng bừng lửa giận, thấy Dương Tâm tới, ông ta lập tức bước đến, vung tay phải chuẩn bị đánh vào chân cố.
Lục Gia Bách và Trần Tuấn vô thức cử động, hai người còn chưa kịp ra tay, thì một giọng hét non nớt đã vang lên trong căn phòng rộng lớn.
“Không được làm hại mẹ của tôi.”
Người lên tiếng không phải Dương Tùy Ý, mà là… Lục Minh.
Điều này khiến tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ, bao gồm cả Dương Tâm.
Nhìn thân hình nhỏ bé đứng chân trước mặt mình, hốc mắt cô bỗng cay cay, cảnh tượng phía trước bỗng trở nên mơ hồ.
Nếu đứa bé kia không chết, có lẽ cũng lớn bằng này, liệu có phải nó cũng sẽ đứng chắn trước mặt cô, dùng cơ thể nhỏ bé bảo vệ cô như đứa bé này không?
Bị đứa bé ngáng đường, đáy mắt bố Dương Tâm ánh lên vẻ không vui, tuy cậu nhóc này là con cháu nhà họ Lục, nhưng cũng là cháu ngoại của ông ta, đối với ông ta, cậu nhóc vẫn phải cúi đầu khom eo.
“Tránh ra đi” Dương Tâm thấy ông ta định ra tay với cậu nhóc, cô vô thức ôm cậu nhóc vào lòng mình, lạnh lùng nhìn bố đẻ, cười mỉa mai: “Ra tay với một đứa bé bảy tuổi cơ mà, ông Giang, ông không thấy xấu hổ sao?”
“Đương nhiên là không biết xấu hổ rồi, một người đàn ông xấu xa như ông ta cần gì biết xấu hổ chứ?”
Giọng nói vừa điềm nhiên vừa cứng nhắc vọng lại từ đằng sau mang theo mùi nhạo báng.
Câu này thốt ra, coi như đã châm ngòi thuốc nổ của bố Dương Tâm.
“Đứa con gái hư hỏng, còn không mai quỳ xuống cho tao, cả gan lấy một đứa nghiệt chủng ra để mạo danh huyết thống Tần Thị, tạo thấy mày ăn gan hùm mật gấu rồi đấy”.
Dương Tùy Ý từ sau lưng mẹ bước ra, ngửa đầu lên nhìn ông ngoại”, vẻ mặt khıêυ khí©h: “Này, tôi nói này ông già mãi chưa chịu chết kia, sao đấy, rõ ràng tôi nói ngông, ông bắt nạt mẹ tôi làm gì?”
“Nghiệt chủng.” Ông Giang vung tay lên chuẩn bị tát vào mặt Dương Tùy Ý.