Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kim loại màu trắng bạc tự nhiên tụ lại thành hình cầu.

Khi cầm lên, nó có vẻ rất nhẹ và nặng, khi đặt dưới nguồn sáng, thậm chí nó còn như trong suốt.

Nó gần như là chất lỏng, nếu chạm hai quả cầu kim loại vào nhau, nó sẽ ngay lập tức tụ lại thành

một quả bóng hoàn hảo khác.

Sau khi phun một chất lỏng đặc biệt lên bề mặt, nó trở nên cực kỳ cứng. Chỉ hai kg kim loại

Chimera có thể chứa năm gram phản vật chất, bên trong của chúng có cấu trúc động lực học kỳ

lạ có thể duy trì sự ổn định của những thay đổi mọi lúc.

“Nghành học của cậu định nghĩa nó như thế nào?” Anh ấy hỏi Adelaide “Có tính nó là một

sinh vật sống không?”

“Khoa học luôn không tiếc công sức tạo ra loại vấn đề này cho chúng ta.” Adelaide xem thường “Tại

sao tôi lại tự mình chuốc khổ đi suy nghĩ xem liệu một người máy sinh học có linh hồn hay không

nhỉ?”

Lâm Tư bất cẩn sờ soạng chúng, nghe thấy tiếng lách cách, thờ ơ nói: “Cũng thế.”

Sau đó anh hỏi tiếp: “Qua đây tìm tôi làm gì ?”

“Nói tạm biệt.” Asdelaide nói.”Tôi phải đi ngủ đông rồi.”

Lâm Tư: “Vậy thì cậu có thể ngủ lại khoảng thời gian chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta.”

Adelaide cong môi.

“Trịnh Thư có vẻ cũng đang muốn ngủ đông.” anh ta nói, “Nói về điều này, khi tôi đến tìm anh ta thì

anh ta cũng đã hỏi những câu hỏi tương tự như của cậu.”

Lâm Tư: “Chimera Metal?”

“Ừ“ Adelaide Tiếp tục nhún vai ”Sự kết hợp giữa sinh học và máy móc kiểu gì cũng

không được coi là tồn tại —— nếu tôi nói, mọi người nên nghiên cứu khoa học tự nhiên

của riêng mình và đừng cố gắng hiểu những thứ siêu hình của chúng tôi.”

“Dự án này thực sự là rất hấp dẫn người khác” Lâm Tư bỏ những mảnh kim loại Chimera đi rồi pha cho

mình một tách cà phê.

Hơi nước bốc lên khiến tầm nhìn của Adelaide hơi mờ.

Anh ta xua tay và nói rằng anh ta không muốn nói về vấn đề này, rồi nói: “Tôi đến xác nhận tình

trạng tinh thần của cậu, mặc dù cậu có vẻ tương đối bình thường.”

Lần này Lâm Tư tỏ ra rất hợp tác.

Sau khi kiểm tra, Adelaide “tsk” một tiếng: “Có chuyển biến tốt.” Lâm Tư lười biếng khuấy cà phê

“Cuộc sống không tồi”

“Ơn trời, cuối cùng tôi không phải lo lắng về một ngày nào đó cậu cầm xúng nã vào

thái dương mình một phát.” Adelaide thở dài.

Anh ta nhìn Lâm Tư: “Gần đây cậu không bận sao?”

“Vốn dĩ rất bận, nhưng mấy ngày nay, Trần phu nhân đã cho nghỉ ba ngày.” Lâm Tư nói chuyện câu được

câu không.

“Vậy …” Adelaide tiếp tục nhìn anh.

Là một nhà tâm lý học am hiểu sâu sắc về ngôn ngữ cơ thể của con người, ngay từ cái nhìn đầu tiên,

anh ta đã chú ý đến dáng ngồi hơi lười biếng của Lâm Tư, và sự lười biếng hiện rõ giữa lông mày và

mắt cậu ta.

“Vậy là cậu đã sống một cuộc đời đầy phô trương?” (*Hoang da^ʍ không kiểm soát)

Lâm Tư cong môi cười và không nói gì.



Adelaide nhìn chiếc áo len cổ lọ màu trắng như tuyết mà anh đang mặc, rồi “tsk” một tiếng: “Giấu

đầu hở đuôi.”

Lâm Tư nhướng mày: “Tôi giấu cái gì?”

“Còn gì nữa? Sao lại đổi Áo sơ mi trắng nổi điên kia?”

Lâm Tư chậm rãi khuấy cà phê, bộ đồ này khiến anh mềm mại hơn rất nhiều, giọng nói

khàn khàn, mang theo âm mũi: “Áo sơ mi kia không phải…khó cởi ra à.”

Asdelaide: “…” Xem như cậu giỏi.

Anh ta từ bỏ chủ đề này, cuối cùng trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì sắp xảy ra trên con tàu này

không?”

Khi điều này được nhắc đến, ánh mắt Lâm Tư dần lạnh đi.

Đại đa số những người trên tàu vũ trụ tin rằng vì lúc này vắc-xin không đủ nên cần phải ngủ đông

hàng loạt, nhưng Adelaide nhạy cảm đã nhận thức được điều đó.

“Đúng.” Anh biết những khiếm khuyết tinh vi đó không thể che giấu được các nhà tâm lý học sành sỏi,

chỉ đơn giản thừa nhận.

“Tôi có thể giúp được gì không?”

Lâm Tư suy nghĩ một lúc: “Cậu phải cho tất cả nhân viên của mình đi đánh giá tâm lý thường xuyên…

cậu có thấy có người có âm mưu tiềm ẩn chưa? Hay những người đặc biệt khác.”

“Ý là, những người có xu hướng phạm tội?” Asdelaide hỏi. Lâm Tư gật đầu.

“Nói thật, không có ai hết.” Adelaide nói thẳng: “Đây là một phần công việc của tôi,

tôi làm nó hàng năm.”

“Cảm ơn.” Lâm Tư trầm ngâm.

Adelaide thản nhiên nói với anh: “Đi đi, tôi hy vọng cậu sẽ còn sống khi tôi thức dậy.”

Lâm Tư: “Ừ.”

Sau khi bác sĩ tâm lý rời đi, căn phòng trở lại im lặng.

Lâm Tư uống xong cà phê và kiểm tra thời gian, còn khoảng một tiếng nữa thì Lăng Nhất mới quay lại.

Anh cố gắng phân tích những manh mối phức tạp, nhưng anh vẫn không thể bắt đầu – loại tình huống

này trước kia anh chưa bao giờ gặp phải.

Nó giống như một bài toán – khi sai, có lẽ đó là thiếu các điều kiện then chốt, hoặc vấn đề nằm ở

gốc rễ và ý tưởng sai.

Tuy nhiên, bất kể vấn đề là ở đâu, có một điều sẽ không thay đổi, thời gian không còn nhiều lắm.

Người đứng sau kia muốn làm gì thì đến lúc phải làm rồi.

*

Lăng Nhất đang ở khu nhất, Cyrus đang ở cùng cậu. Bây giờ là giai đoạn hỗn loạn trên tàu vũ trụ.

Do nhiều người ngủ đông việc tổng kết và bàn giao các nhiệm vụ khác nhau rất bận rộn. Có nhiều cuộc

trao đổi giữa khu ba và các khu khác nhau. Họ có một văn bản cần được Trần phu nhân ký.

Nội dung vẫn liên quan đến vũ khí phản vật chất và kim loại Chimera gần đây tràn ngập cả trung tâm

nghiên cứu khoa học.

Cánh cửa bị che khuất, sau vài tiếng gõ, không thấy phản ứng gì nên họ đẩy cửa bước vào.

Khi bước chân vào văn phòng này, họ vô cùng ngạc nhiên trước những cảnh đẹp ở đây.

Ở trung tâm là một siêu máy tính, được lấp đầy bởi các màn hình nổi lơ lửng ở mọi phía, với vô số

con số và đường cong nhảy trên đó, và tiếng ồn ào của những cỗ máy công suất lớn là vô tận.

Cyrus nói: “Thưa bà?” Không ai trả lời.



Lăng Nhất đột nhiên dừng lại.

Cậu nghe thấy một tiếng thở dốc yếu ớt.

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử giãn ra, cơ hồ co rút lại, nhanh chóng chạy về phương hướng phát ra

âm thanh, Cyrus không biết phải làm sao, nhưng cũng nhanh chóng chạy theo.

Ở phía bên kia của siêu máy tính, những phép tính phức tạp đang chạy trên màn hình, trong khi Trần

phu nhân đang nằm trên vũng máu.

Bà mặc bộ đồ màu xanh đậm thường ngày, tóc tai bù xù, đôi mắt nhắm chặt và những nếp nhăn trên đó

rất mờ nhạt.

“Thưa bà!” Lăng Nhất quỳ xuống, kiểm tra tình hình của mình rồi nói: “Người máy đâu?”

Tại sao lại không có bóng dáng của robot y tế?

Phản ứng của Cyrus cũng rất nhanh chóng: “Tôi đi điều hướng robot!” Khóa đào tạo mà Lăng Nhất nhận

được trong lĩnh vực khu ba bao gồm kiến thức sơ cấp cứu.

Nhưng …

Cậu biết rõ rằng Trần phu nhân không thể chịu được nữa.

Ngực bà như bị vật nhọn đâm thẳng vào tim, cho dù có người máy y tế … Cậu chỉ có thể hơi nâng nửa

người trên của bà lên để bà hô hấp êm ái hơn, giảm bớt phần nào đau đớn.

Trần phu nhân vẫn còn tỉnh táo, bà từ từ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lăng Nhất, như để động viên cậu.

“Thưa bà …” Lăng Nhất thì thào. Trần phu nhân từ từ mở mắt.

Lăng Nhất không biết diễn tả ánh mắt của bà lúc đó như thế nào. Sợ hãi, tuyệt vọng, giả vờ bình

tĩnh.

“Ai ra tay?” Lăng Nhất hỏi.

Hành động duy nhất mà anh có thể nghĩ đến lúc này là hỏi Trần phu nhân về kẻ sát nhân.

Trần phu nhân không trả lời.

Bad dần dần khép mắt, chậm rãi giơ ngón trỏ lên, đặt ở trên môi, làm động tác “im lặng”

Sau đó, bà nhắm hẳn mắt lại, hướng bà nhìn lần cuối là màn hình đầy những con số và

đường cong.

“Thưa bà?”

Không có câu trả lời, hơi thở của bà ngừng hoàn toàn. Lăng Nhất nhìn cả căn phòng.

Khi họ bước vào, Trần phu nhân đang hấp hối – vết thương nghiêm trọng như vậy có thể kết thúc cuộc

đời của một người trong hai phút, vì vậy người vừa ra tay sẽ không không chạy được quá xa, hoặc

thậm chí chưa bước ra khỏi phòng – cậu và Cyrus đi bộ lâu lắm rồi. Một đoạn hành lang đến trước văn

phòng của phu nhân. Hành lang thẳng tắp, nếu có người đi ra thì sẽ có thể nhìn thấy, nhưng không có

ai!

Cyrus mang robot y tế đến.

Robot phát ra một tiếng máy móc đơn điệu: “Xác nhận chết.” Lăng Nhất nhìn căn phòng trống trải,

không có chỗ trốn người. Đằng sau siêu máy tính?

Cậu đặt bà xuống và đến chỗ khuất mà cậu vừa nhìn chằm chằm – trống rỗng.

Cậu trở lại bên người phu nhân, phu nhân vẫn còn hướng nhìn đến đó. Tại sao bà ấy bị gϊếŧ? Ý nghĩa

của cử chỉ im lặng này là gì?

Lăng Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn vào màn hình mà Trần phu nhân lần cuối.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, màn hình trở nên trống rỗng. Một con ma lang thang trong tàu vũ

trụ.
« Chương TrướcChương Tiếp »