Chương 57

Hừng đông.

Trên tàu Du hành, công việc của Đường Ninh đã hết nên hắn rảnh rỗi được một thời gian, bây giờ

Lucia gặp phải vấn đề thì coi như hắn có chuyện nghiêm trọng phải làm.

Nhưng hắn không thể lên tàu thám hiểm để điều tra, bây giờ cũng không thể lấy được phần cứng cốt

lõi của Lucia, vì thế chỉ có thể phân tích nó thông qua nhật ký. Có lẽ vì Lăng Nhất đã ở bên họ rất

lâu, cho nên mới biết điều

gì là quan trọng nhất, nhật ký của cậu cực kỳ đầy đủ, cậu ghi lại mọi báo cáo lỗi của Lucia để

Đường Ninh có thể phân tích xem vấn đề nằm ở đâu.

Hắn gõ cửa phòng làm việc của Trịnh Thư.

“Lỗi rất phức tạp.” Đường Ninh nói. “Nó có thể liên quan đến dự án thế hệ trước. Em muốn biết chi

tiết.”

“Dự án đó?” Trịnh Thư cân nhắc một lúc rồi nói: “Đấy là một dự án hợp tác với khu sáu, nhưng sau đó

đã bị đình chỉ rồi… Cấu trúc bộ xử lý lõi của Lucia rất phức tạp. Tôi đưa dự án đó vào danh sách và

tài liệu rồi gửi cho em.”

“Vậy em có thể nhờ khu sáu giúp đỡ không?”

“Tốt hơn là không.” Trịnh Thư nhẹ giọng nói, “Dù sao thì đó cũng là một dự án bị cấm.”

“Em có ý này, hay là trực tiếp vô hiệu hóa Lucia rồi kích hoạt Vivian? Lucia không

trong sạch. Ngay cả khi tìm được ra nguyên nhân của vấn đề lần này thì lẫn sau này vẫn không

an toàn.” Đường Ninh nói một cách nghiêm túc.

“Nguyên soái nghĩ chuyện này có ai đó nhúng tay vào, vì thế trọng tâm của chúng ta là ai có

thể đã sửa Lucia, chứ không phải là vấn đề kỹ thuật.” Trịnh Thư nói: “Theo tác phong của

nguyên soái, Vivian không thuộc thế hệ này cho nên rất khó có thể để đưa nó vào sử dụng.”

“Chỉ vì cô ấy vượt qua bài kiểm tra Bradley đúng không? Ông ta nghĩ rằng cô ấy có khả năng gây nguy

hiểm.” giọng Đường Ninh cáu kỉnh “Còn Lucia thì không nguy hiểm à?”

*Bài kiểm tra trí thông minh của máy móc lâu đời nhất được gọi là bài kiểm tra Turing*.

Nếu một người đang nói chuyện với máy tính (cả người và máy đều cách ly nhau) Nếu người kia không

thể nhận ra máy tính không phải là con người thì máy tính đó vượt qua phép thử Turing. Nhưng mốc

thời gian thế kỷ 21 xuất hiện hàng loạt thuật toán trên dữ liệu lớn, việc vượt qua kiểm tra bài

kiểm tra Turing đã trở thành một nhiệm vụ cực kỳ dễ dàng. Hàng loạt bài kiểm tra thông minh mới đã

được giới thiệu, bài kiểm tra Bradley là được công nhận rộng rãi nhất. Nó liên quan đến nhiều khía

cạnh của trí thông minh máy móc, phức tạp và khắt khe hơn nhiều so với bài kiểm tra Turing. Nếu

một hệ thống vượt qua bài kiểm tra Bradley, thì nó có thể được gọi là một “cá nhân” thông minh.

Chính vì điều này mà hệ thống Vivian vẫn chưa được đưa vào sử dụng, và nếu tàu thám hiểm không xảy

ra tình huống bất ngờ này, thì có thể cô ấy vẫn bị bụi bám đầy.

“Câu này không hợp lý.” Trịnh Thư nói, “Tôi không rõ lắm về cấu trúc của Lucia. Chúng ta có thể

cùng nhau xem xét các tập tin của dự án đó… mấu chốt vẫn là lấy phần cứng.”

Phần cứng cốt lõi của Lucia—— tạm thời không lấy được nó xuống, phải xác nhận rằng nó không mang

virus, nhưng điều này phụ thuộc vào tiến độ công việc lĩnh vực của khu sáu.

Khi Lâm Tư tìm thấy Lăng Nhất, một người khác cũng cắm bộ nhớ hệ thống của Vivian vào

giao diện điều khiển của con tàu, cô nhanh chóng tiếp quản con tàu với giọng nói ngọt ngào: “Vivian

sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức.” “Báo cáo tình trạng của cabin đông lạnh.” Lâm Tư vừa nói, vừa kiểm tra

tình trạng của Lăng Nhất.

“Số người trong cabin đông lạnh là: 286 người, 207 người sống, 79 người chết, 103 người nguy kịch;

có hai sinh vật chưa xác định, hiện trạng chưa rõ.”

“Cảm ơn.” Lâm Tư nói “Tôi cần một robot y tế để đưa em ấy đến phòng thí nghiệm.”

Hình bóng của Vivian xuất hiện bên cạnh anh.

Cô che miệng: “Anh Lăng Nhất xảy ra chuyện gì thế!”

Một robot y tế đi tới, nhanh chóng lấy Lăng Nhất từ tay Lâm Tư, biến thành một cabin y tế nhỏ có

thể di chuyển được và đặt Lăng Nhất vào đó.

Lâm Tư và tàu vũ trụ nhỏ của anh đã cập bến vào tàu thám hiểm, một thiết bị áp suất không khí âm

cực mạnh đã được bật trong khu vực thí nghiệm, để đảm bảo rằng virus sẽ không lây lan trong không

khí vào các bộ phận khác của tàu vũ trụ.



Một số người trong số họ đến khu ngủ đông để quan sát các triệu chứng cụ thể, những người còn lại

thì đi lấy mẫu virus. Trước tiên, Lâm Tư đưa Lăng Nhất đến phòng thí nghiệm và bật thiết bị chuyên

nghiệp để phân tích tình trạng tổng thể hiện tại của cậu.

“Video giám sát đã được đọc.” Vivian đi theo anh đến khu thí nghiệm “Tiến sĩ Lâm Tư, Lăng Nhất có

vật rất quan trọng để lại cho anh.”

Kết quả phân tích của thiết bị vẫn chưa có kết quả, vì vậy anh đã theo Vivian đến

phòng thí nghiệm của tàu thám hiểm.

Hàng chục mẫu máu và tiêu bản được xếp ngay ngắn trong kho lạnh, ghi rõ ngày tháng năm.

——Đó là thứ họ cần nhất.

Nếu theo tâm lý của nhà nghiên cứu thì hẳn Lâm Tư sẽ rất vui mừng, nhưng theo tâm lý của một bậc

phụ huynh, Lâm Tư hy vọng rằng cậu đừng làm

như vậy. Giờ anh nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Lăng Nhất tự lấy máu của mình.

—— Anh biết Lăng Nhất rất sợ đau, khi còn bé có lần bị anh lấy máu cậu đã từng khóc đến mức bị sặc,

nhưng bây giờ lại tự mình lấy máu được.

Bây giờ Lâm Tư không cảm nhận được cảm giác vui mừng vì đứa trẻ đã trưởng thành, mà chỉ cảm thấy

đau lòng—— làm sao mà anh không cảm thấy đau lòng cho được.

Vivian nhìn biểu cảm Lâm Tư, cũng không dám thở mạnh, không dám bảo anh đi xem nhật ký trong phòng

của Lăng Nhất.

Vào đúng lúc này, vòng tay của Lâm Tư rung lên.

Anh mở danh sách tin nhắn, nhưng đó là tin nhắn của Lăng Nhất —— gửi vào lúc tám năm trước.

Lâm Tư sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, tin nhắn chắc là do Lăng Nhất gửi cho anh lúc tàu thám

hiểm cất cánh, vì lúc đó tín hiệu đã bị cắt đứt cho nên anh không nhận được, cho tới bây

giờ Vivian tiếp quản phi thuyền, Internet có lại thì tin nhắn từ tám năm trước mới được gửi

đến vòng liên lạc của anh.

Anh gõ ngón tay trên màn hình, một lúc lâu cũng không ấn, ba giây sau liền bỏ tay xuống.

Bây giờ anh biết rất rõ rằng anh cần phải bình tĩnh, anh cần giữ lý trí, cảm xúc của anh không thể

vượt ra khỏi tầm kiểm soát —— tin nhắn để đó lúc nào đọc cũng được, chuyện ưu tiên hàng đầu bây giờ

là đảm bảo Lăng Nhất thoát khỏi nguy hiểm.

Đây là quy tắc cơ bản của các bác sĩ, họ phải giữ bình tĩnh cực độ, dù người năm trên bàn mổ có là

người thân hay kẻ thù thì cũng phải coi như người xa lạ.

Anh cất mẫu máu và quay trở lại khu thí nghiệm.

Những người khác cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và lần lượt trở về.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa có cách nào để đối phó với virus này, nhưng vẫn có thể thực hiện các biện

pháp để làm chậm tình trạng bệnh đi—— ví dụ như cân bằng điện giải và chữa tiểu cầu trước.

Mặc dù chi phí đắt hơn nhưng không phải là không có khả năng chi trả —— Trần phu

nhân và Nguyên soái rất quan tâm rất nhiều đến chuyện này, khu hai đã cấp cho họ vô số tài nguyên

quý giá.

Tuy nhiên, phải hơn mười giờ sau, các dấu hiệu sinh tồn của Lăng Nhất mới ổn định.

Lâm Tư giao những bệnh nhân khác cho họ, ở trước giường của Lăng Nhất đọc bản báo cáo từ đầu đến

cuối.

Chảy máu nội tạng, vỡ mạch máu, suy đa tạng …đổi sang người bình thường thì tương

đương với án tử hình.

Chỉ có Lăng Nhất mới có thể sống sót trong ba năm thôi. Đây là món quà từ bức xạ hố đen hơn mười

năm trước. Nếu không, bây giờ cậu đã nằm trong tủ đông, rồi virus bùng phát và toàn bộ quân đội bị

tiêu diệt.

Lần này Lăng Nhất không có nằm mơ, tỉnh lại giữa bóng tối, cảm thấy mình đã lâu không

ngủ ngon như thế này

Lần này chắc hẳn cậu ngất đi rất lâu, không biết Lucia có sao không…cậu đang suy nghĩ, chợt nhận ra

trước khi mình ngã xuống, đoàn thám hiểm đã trở về nhà.

Trở về.

Tim cậu đập mạnh, mở mắt.

Ánh sáng lạnh quen thuộc và trần nhà hơi khác so với phòng điều khiển chính.

Và…có Lâm Tư.



Cậu chớp mắt thật mạnh, ngờ rằng mình vẫn đang mơ.

…Nhưng rất giống thật, không giống mơ. Lâm Tư vô cảm, nhìn cậu qua ống kính. Lăng Nhất sững sờ.

Lâm Tư thật sự đang nhìn Lăng Nhất.

Nhìn anh, ánh cậu mắt đầy khó hiểu, rồi lại mở to mắt, sau đó… hốc mắt từ từ đỏ lên, đầu tiên là

sương mù, sau đó là nước, và cuối cùng là những giọt nước mắt sắp rơi.

“Em cảm thấy cơ thể thế nào?” Lâm Tư hỏi cậu .

Lăng Nhất chớp mắt và hỏi: “Liệu em có lây cho anh không?” “Không.” Lâm Tư nói “Tôi đã mặc đồ bảo

hộ.”

Lăng Nhất ngừng nói, chỉ nhìn Lâm Tư.

Lâm Tư khoanh tay nhìn cậu ngây người, anh nhìn thấy cậu thế này, khóe miệng hơi nhếch lên, trong

mắt hơi có ý cười rồi anh tiến lại gần sờ đầu cậu.

Lăng Nhất ngồi dậy, hai mắt cậu đờ đẫn, đưa tay ra ôm Lâm Tư.

Ôm qua một lớp màng bảo vệ, cảm giác có một chút không thực, nhưng đây thực sự là Lâm Tư.

Cậu nhìn Lâm Tư hai bên trái phải, cảm thấy bây giờ mình không còn thích hợp để nhào vô l*иg ngực

của anh nữa, cậu muốn tức giận đến mức sắp

khóc.

Lâm Tư đã nhìn thấy biểu cảm của cậu.

Từ khi cậu còn nhỏ thì anh đã biết cậu luôn như vậy, tính tình bên ngoài rất tốt, nhưng một gặp

chuyện khó ở tình huống như thế này thì cậu sẽ tức đến phát điên.

Thói quen này trong tám năm qua không hề thay đổi, cũng khá bản lĩnh. Anh ghé sát vào Lăng Nhất,

nâng cằm cậu lên, nhìn cậu một cách cẩn thận. Cũng gần giống như anh dự đoán, vẻ sắc sảo thuở nhỏ

không hề giảm bớt, vẻ ngoài anh tuấn, giữa lông mày càng thêm hùng dũng, lúc này mắt

đỏ hoe, nhìn ma mị vô cùng.

“Trở về là tốt rồi.” anh nói “Không khóc.”

Lời còn chưa nói hết thì Lăng Nhất không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng.

Lâm Tư ôm chầm lấy cậu.

Toàn cơ thể Lăng Nhất gục xuống, dựa vào trên vai Lâm Tư, cậu cảm giác trên người mình không có chỗ

nào không đau, đau không thể nhịn được, thậm chí thở không nổi.

Lúc chỉ có một mình, cậu cắn răng chịu đựng suốt ba năm, vậy mà khi đến bên Lâm Tư cậu lại không

thể chịu đựng được một giây nào cả.

Cậu đang run rẩy: “Em đau…”

Tim của Lâm Như nhói đau, vỗ lưng cậu: “Tôi đi lấy thuốc giảm đau.” Lăng Nhất càng khóc lớn hơn:

“Anh không thể đi…”

Lâm Tư: “Hai phút thôi.” “Không được.”

Lâm Tư nhịn không được: “Rốt cuộc có đau hay không?” “Đau mà…” Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo tiếng

khóc nấc.

——Thật không thể nào khác được, càng dỗ càng khóc to hơn, phải đợi đến khi cậu ôm đủ, làm nũng đủ

thì mới yên được.

Cuối cùng Lăng Nhất cũng bình tĩnh lại, Lâm Tư nói: “Bên ngoài là các thành viên của Wilkins. Một

nửa trong số họ từng gặp em lúc em còn nhỏ, nhớ chào họ khi em nhìn thấy họ.”

Vừa nói xong, bên ngoài đã có người gõ cửa.

“Lâm?” Đó là một giọng nữ “Tôi nghe thấy gì đó, bệnh nhân tỉnh rồi à?” Lăng Nhất cũng chớp chớp

mắt, khuôn mặt giống mèo khó ở không muốn gặp người, không nói cũng không có ý đồng ý.

Lâm Tư: “Không, tôi đang nói chuyện với Vivian.”

Khi người khác vừa đi, anh bóp má trái của Lăng Nhất, nhướng mày: “Em còn biết xấu hổ à?”

Lăng Nhất ngoan ngoãn để cho anh bóp, đôi mắt đảo qua khắp nơi.

“Em bao nhiêu tuổi rồi? Hả? Em có muốn tổ chức sinh nhật lần thứ tám không?” Giọng nói của Lâm Tư

hơi trầm xuống, truyền đến tai Lăng Nhất làm cậu giống như bị điện giật, cả người cậu như bị nổ

tung.

Cậu cũng bị Lâm Tư bắt nạt bằng từ ngữ, cậu buông anh ra, cảm thấy rất tức giận.

Lâm Tư sợ cậu lại tức giận, hỏi: “Em giận à?” Lăng Nhất: “…Anh không yêu em.”

Lâm Tư bật cười: “Tôi thương em mà.” Mặt Lăng Nhất đỏ lên ngay lập tức.