Chương 29

Tô Đinh run rẩy, cô ấy đang trên bờ vực suy sụp, hoặc rằng cô ấy đã gục ngã.

Cô không rơi nước mắt, mà thẫn thờ nhìn vào một điểm trong khoảng không.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, và nhìn người phụ nữ: “Bà vừa nói rằng, anh ấy đã tìm ra cách để đối phó

với virus! Diệp Sắt Lâm… vậy thì Diệp Sắt Lâm phải được cứu rồi chứ!”

“Mức độ bảo mật của vấn đề này rất cao, tôi không biết”, người phụ nữ nói, “Nhưng Diệp Sắt Lâm

không có trên tàu vũ trụ. Tôi đã tìm cô ấy từ khi tỉnh dậy rồi. Cô ấy không nằm trong số những

người bị ngủ đông, con tàu vũ trụ vẫn còn sống. Tất cả thông tin của cô ấy đã bị phá hủy, thậm chí

không còn lại một bức ảnh nào, cô ấy— “

Bà cũng có lúc mất ngôn ngữ và nước mắt lưng tròng khiến bà ta trông không còn tẻ

nhạt như trước.

Bà đưa tay ra và ôm lấy Tô Đinh.

Tô Đinh dựa vào vai cô, ngơ ngác nhìn đại sảnh giống như nghĩa trang, lẩm bẩm: “Diệp Sắt Lâm…”

Diệp Sắt Lâm.

Đây là một cái tên có rất nhiều ý nghĩa đối với họ.

Bất cứ ai nhìn thấy thái độ của những người này đối với Diệp Sắt Lâm sẽ tự hỏi bà ấy là người như

thế nào và tại sao bà ấy lại có một vẻ đẹp sâu sắc như vậy. Và sau khi bà rời khỏi thế giới này, vô

số hận thù, buồn phiền, hoài niệm đã được khuấy động, và cho đến bây giờ, hơn một trăm năm sau vẫn

còn dư âm.

Lăng Nhất im lặng một lúc rồi rời khỏi khu chín. Cậu muốn gặp Lâm Tư.

Đôi giày da đen khơi dậy tiếng động trong hành lang trống trải, ánh sáng trắng lạnh lẽo theo sau

cậu.

Cậu chạy qua những hành lang này đến khu sáu, nhưng không thấy Lâm Tư.

Cậu dần dần dừng lại, muốn gọi giám sát ba chiều lên xem xét. Hình bóng của nữ hiệp sĩ tóc vàng từ

từ hiện ra trước mặt anh.

“Lăng Nhất, đã lâu không gặp.” Lucia gọi tên hắn, “Tôi có thể giúp em cái gì sao?

“Cảm ơn” Lăng Nhất, “Em muốn biết Lâm Tư ở đâu.”

“Nền tảng b79.” Luồng thông tin nhanh chóng lướt qua mạng của Lucia khắp tàu, kết quả

nhanh chóng có.

“Được rồi.” Cậu nói với cô ấy.

Nền tảng b79 nằm ở phần đuôi của tàu vũ trụ, là một đài quan sát trong suốt, nơi mà mọi người

nghĩ rằng họ đang chìm ở trong biển sao.

Ngước nhìn vì sao và uống rượu là cách để người ta quên đi nỗi đau, tinh linh giải tỏa tâm trí con

người, những vì sao bao la và vĩnh viễn im lặng thường khiến người ta nhận ra rằng cảm xúc

của họ rất nhỏ bé và tầm thường biết bao.

Biết Lâm Tư đang ở đâu, Lăng Nhất không còn cảm thấy lo lắng như trước nữa.

Cậu bước đến hành lang dẫn đến sân ga, hỏi Lucia: “Chị có biết Diệp Sắt Lâm không?”

Lucia nhắm mắt lại.

Cô ấy đang tìm kiếm cơ sở dữ liệu, Lăng Nhất nghĩ. Sau khoảng hai mươi giây, Lucia mở mắt.

“Tôi biết” cô nói, “Em có muốn nhìn thấy hình ảnh của Diệp Sắt Lâm không?”

Có thể … chỉ nhìn vào video của cô ấy? Không phải người phụ nữ nói rằng tất cả thông tin về Diệp

Sắt Lâm đã bị phá hủy sao?

Có thể là do mức độ quyền hạn của người phụ nữ kia không đủ cao, hoặc bà ta đang nói dối.

Lăng Nhất gần như thốt lên “Em muốn xem.” Nhưng một bản năng nguy hiểm, ma quái đã ngăn cậu lại.

Bản năng của cậu thường xuất hiện, như khi đối mặt với một cuộc tấn công hoặc nguy hiểm, nhưng lần



này nó đặc biệt mạnh mẽ.

“Không… không.” Giọng cậu hơi khô khốc. Tim cậu nhảy loạn xạ.

Cậu biết Diệp Sắt Lâm rất tốt, có lẽ thế là đủ rồi, luôn có người thức thời, Diệp Sắt Lâm ảnh hưởng

quá lớn. Đôi khi, vẻ đẹp quá mức là một mối nguy hiểm, đây điều mà Lâm Tư đã dạy cậu.

“Được rồi” Lucia nói.

Lăng Nhất bước đến sân ga. Lucia đột nhiên lên tiếng lần nữa.

“Theo tính toán của tôi về tính cách của em, khi cậu lớn lên và trưởng thành, có 97%

khả năng em sẽ cực kỳ giống cô ấy.”

“Vâng…” Lăng Nhất liếc nhìn bóng dáng mơ hồ của cậu trên lớp vỏ kim loại nhẵn bóng ở hành lang.

“Tôi sẽ thương lượng với khu đầu tiên. Và, thưa bà” cậu nghe thấy giọng của Lâm Tư từ xa vang lại

gần, “Nếu ngài kiên trì như vậy, hẳn là có những kế hoạch khác cho tương lai của tàu vũ trụ.”

“Nếu đó là một sai lầm nghiêm trọng, nó thực sự cần được sửa chữa.” “Chiều nay, tôi sẽ qua gặp ngài

ở khu nhất.”

Khi Lâm Tư cắt liên lạc, Lăng Nhất bước tới. “Lâm Tư.”

Lâm Tư quay lại nhìn cậu.

Nền tảng nhô ra và tất cả đều trong suốt, bao gồm cả tấm đáy. Từ góc nhìn của Lăng Nhất, nó giống

như thể anh đang đứng giữa biển sao.

Lăng Nhất nhìn anh, ngập ngừng bước lên vật liệu trong suốt. Cậu đã không đến đây vài lần, và cậu

vẫn còn một chút sợ hãi.

May mắn là, Lâm Tư vẫn đang nhìn cậu ——vì vậy thế cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Khi đến gần, Lâm Tư bình tĩnh nói: “Tô Đinh thế nào?”

“Cô ấy không được tốt lắm” Lăng Nhất ngoan ngoãn nói, “Cô ấy rất buồn sau khi nghe tin Diệp Sắt Lâm

không còn trên đời nữa.”

Lâm Tư nhìn vào mắt cậu

Lăng Nhất nhìn lại, thấy đôi mắt luôn lạnh lùng và lặng lẽ ấy, cậu hơi mất hứng.

Cậu nói: “Người phụ nữ đó đã hiểu lầm anh … Bà ta nói rằng vì anh lên tàu, nên đưa virus vào người

Diệp Sắt Lâm, gϊếŧ bà ấy.”

Rốt cục Lâm Tư cũng có một chút ý cười trong mắt: “Làm sao em biết bà ta hiểu lầm tôi?”

“Anh quý Diệp Sắt Lâm rất nhiều, anh là một người rất tốt…” Lăng Nhất nói.

Lâm Tư nhẹ nói: “Nhưng chỉ có em nghĩ như vậy.”

“Nhưng em biết mình đúng! Tại sao anh không giải thích với họ?” Lăng Nhất hỏi.

“Nếu em có những ký ức trước đây, em sẽ ghét tôi như tất cả mọi người ghét tôi sau khi nghe tin

Diệp Sắt Lâm qua đời.” Lâm Tư nói.

“Diệp Sắt Lâm có tốt với em không?” Lăng Nhất hỏi. “Bà ấy tốt với mọi người.”

Lâm Tư nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Lăng Nhất ——dải ngân hà sáng chói được phản chiếu trong mắt

cậu, một lớp sương trắng lơ lửng ở cuối thiên hà, nhanh chóng tràn ngập tầm nhìn của anh.

Sau khi màn sương trắng tan, hiện ra cảnh tượng trong trí nhớ.

Ngày hôm đó rất nắng, bầu trời phía trên thành phố bị mây mù dày đặc bao phủ, hơn nửa năm nay chưa

có một tia nắng rực rỡ và vô ưu như vậy, khi nhìn lên cửa sổ, thậm chí còn hơi chói mắt.

Những tia sáng từ lan can cửa sổ chiếu vào thư viện cổ kính rộng vài thước, soi rõ bụi bay trong

không khí.

Khi Lâm Tư đến đây, anh đã rất ngạc nhiên khi có một người khác cũng đến. Chiếc ghế anh từng ngồi

đã có người ngồi, người đó cầm một cuốn sổ ghi chép màu hồng xám tinh tế, một chiếc áo khoác trắng



vắt lưng ghế.

Anh ngồi xuống đối diện và bắt đầu đọc những cuốn sách chuyên môn của mình.

Chừng mười phút sau, bên cạnh vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong không khí dường như còn có

một hương thơm xa xôi, ấm áp rất lâu.

Chủ nhân của hương thơm ngồi xuống đối diện, trên tay cầm một tập thơ của Gibran.

Bà ấy là một phụ nữ ngoài 30 tuổi, có một phần là người gốc Á, có mái tóc đen dài qua vai, màu nâu

ấm của nắng, tính tình rất ít nói và hiền lành, có lẽ cô ấy là giáo sư của Khoa Văn học.

Lâm Tư có nhìn, sau đó quay lại tập trung vào cuốn sách trước mặt.

Trong khoảnh khắc đó, chỉ có tiếng lật trang và tiếng sột soạt của đầu bút chạm vào mặt giấy.

Mặt trời dần dần lên giữa bầu trời, không biết đã trôi qua bao lâu, Lâm Tư dừng bút.

Anh đang đọc sách chuyên khoa thần kinh, của một tác giả nổi tiếng trình độ rất cao, nhưng đoạn này

khiến anh cảm thấy có chút không đúng.

“Phần này sách có chút sai sót, nhưng nó có tái bản lần thứ hai” anh đột nhiên nghe thấy phu nhân

đối diện nhẹ giọng nói “Nhưng bị chiến tranh vùi mất rồi, ta nghĩ cậu quan tâm muốn biết định nghĩa

chính xác.”

Lâm Tư nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của bà ấy, nhận ra rằng người phụ nữ đang quan sát anh

Ánh mắt quan sát này không phải là thô lỗ —— ít nhất, nếu đó là bà ấy.

Đôi mắt của bà rất dịu dàng, khi bà nhìn anh, giống như một người lớn tuổi đang nhìn đứa con yêu

quý của mình.

Lâm Tư hỏi: “Ngài đã xem ấn bản thứ hai đó chưa?” Bà cười nhẹ: “Chính tôi đã sửa lại bản thứ hai

đó.”

Bà đã giải thích cho anh định nghĩa đúng, lời giải thích của bà rất cặn kẽ và đẹp đẽ, nó khiến

mọi người cảm thấy học thức uyên thâm ——Lâm Tư chắc chắn rằng bà ấy phải là giáo sư trong

lĩnh vực này.

Khi giải thích kết thúc, Lâm Tư nói, “Tôi chưa bao giờ thấy ngài ở trường.” Bà nhìn anh thích thú:

“Anh là sinh viên y khoa à?”

Lâm Tư: “Vâng”

Bà nói: “Hồi còn trẻ, ta cũng học y khoa, sau này đi học khoa học đời sống, giờ ta vẫn theo ngành

này, chắc vì lý do này mà chúng ta chưa gặp nhau bao giờ.”

Khi nói đến đây, bà lại cười: “Nhưng mà, ngay cả với sinh viên trường Y cũng ít người đọc cuốn sách

này. Hướng đi của nó hơi chệch choạc, cậu có thích nghề bác sĩ không?”

Lâm Tư gật đầu.

Anh nhớ tới lời bà nói lúc trước, quay sang hỏi: “Bà không thích à?”

“Ta thích lắm … Ngay từ khi còn rất nhỏ, ta đã nghĩ mình phải làm bác sĩ”, bà cười, chắp hai tay

lại, dùng tay trái xoa nhẹ ngón áp út có chiếc nhẫn, rồi nói tiếp “Nhưng sau đó cơ thể ta sa sút và

không thích hợp với loại công việc đòi hỏi nhiều sức lực và thể chất này. Sau này, ta nghe được một

câu nói khác …”

Bà chớp mắt với Lâm Tư: “Một bác sĩ giỏi có thể cứu hàng trăm người trong đời, còn

một nhà nghiên cứu, nếu người đó nghiên cứu được một căn bệnh hoặc một loại vi rút phiền phức, thì

người đó có thể cứu sống được hàng nghìn người, vì vậy ta sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình.”

——Đó là lần đầu tiên Lâm Tư và Diệp Sắt Lâm gặp nhau.

Quỹ đạo của vận mệnh không giống như một đường ray thẳng tắp, có thể khiến chúng ta tiến về phía

trước đến đích. Đôi khi, nó giống như một sa

mạc. Khi ta đang bước đi, ta không biết mình đã đi chệch khỏi con đường ban đầu từ lúc nào.