“Đường Ninh, tới xem cái này đi.”
Trong một phòng làm việc lớn, nơi hàng chục người đang làm việc cùng nhau, hàng trăm màn hình ánh
sáng nhấp nháy và nhiều đồ họa phức tạp khác nhau được vẽ trên đó.
Đường Ninh nhìn lên, nhận tài liệu mà Trịnh Như chuyển cho hắn. “Có thể thực hiện được không?”
“Được” Đường Ninh liếc nhanh, mở một cửa sổ mới trên màn hình, bắt đầu viết chương trình.
Không biết bàn phím đơn điệu phát ra âm thanh trong bao lâu. Việc Đường Ninh sử dụng bàn phím vật
lý để viết chương trình là một điều kỳ quặc. Hắn từng nói rằng, hắn thích làm những việc có thể
nhìn thấy kết quả ngay
lập tức. Có lẽ vì điều này, mà hắn bị ám ảnh bởi bàn phím vật lý. Đê mê cảm giác đánh bàn phím
thật.
So với bàn phím ảo gần như không có âm thanh, âm thanh của bàn phím vật lý có thể nói là rất ồn,
nhưng không ai phản đối cả— không chỉ vì Đường Ninh là thiên tài số một trên tàu vũ trụ, mà còn vì
trong phòng này, còn có tiếng của máy móc khác nhau. Bao gồm những lời thông báo khác nhau, tiếng
ồn được trộn lẫn vào nhau, mọi người đã học cách giải phóng sự chú ý của họ để suy nghĩ của họ
không bị xáo trộn.
Lâm Tư đối diện với Trịnh Như.
Trịnh Như đã sắp xếp thông tin: “Nếu thuật toán này có thể được thực hiện, thì về mặt lý thuyết, cơ
giáp có thể được sử dụng.”
“Câu hỏi cuối cùng” Lâm Tư lấy bút bi vẽ trên tờ giấy trắng và nhẹ nhàng nói “Kết nối với trung tâm
thần kinh ấy, nên đưa một đầu dò hay cấy một con chip vào?”
“Theo quan điểm của tôi, con chip tốt hơn.” Trịnh Như thảo luận với anh: “Người sử dụng cơ giáp cấy
ghép con chip vào não, có thể phù hợp với bất kỳ loại cơ giáp nào, nếu trong tương lai, chúng ta
tạo ra một cơ giáp lớn có thể điều hướng được, cũng có thể cũng đáp ứng nhu cầu di
chuyển của người lái trong cabin, nếu dùng đầu thăm dò đặt trên cơ giáp thì độ linh
hoạt sẽ kém hơn, không tốt về mặt vệ sinh.”
“Công nghệ cấy chip vào não của chúng ta chưa bao giờ thành thạo”Lâm Tư đối mặt với bản vẽ thiết kế
của một cỗ máy hình người.
Đây là thứ mà anh và Trịnh Như gọi là “Cơ giáp”, nó là trọng tâm nghiên cứu của họ trong hai
năm qua – tên đầy đủ là Manipulable Neuron Exoskeleton Machinery.
Cách đây ba năm, Khi vị thượng tá nghe về khái niệm của dự án này, anh ta đã phóng đại nói với Lâm
Tư rằng đây chỉ đơn giản là “Cơ giáp” thường xuất hiện trong truyện khoa học viễn tưởng, nhưng đối
tượng thực tế khác xa với kích thước của tiểu thuyết giả tưởng, không có khái niệm khoa học viễn
tưởng trong không gian vũ trụ. Khả năng——có thể trong tương lai, nhưng hiện tại thì chưa.
Hoạt động thám hiểm quy mô lớn trên hành tinh đòi hỏi khả năng dịch chuyển rất mạnh,
nhưng cả bánh xe và bánh xích đều không thể thích ứng với địa hình phức tạp. Chỉ đi bộ thẳng đứng
bằng hai chân mô phỏng trạng thái của con người mới có thể mang lại kết quả tốt nhất.
Dựa trên nhu cầu này, cơ giáp cuối cùng đã phát triển thành một bộ quần áo chiến đấu bao phủ toàn
bộ cơ thể với các chức năng mạnh mẽ. Chất liệu
chính của nó là hợp kim nhẹ có độ bền cực cao, kết hợp nhiều loại thiết bị và dụng cụ đa chức năng.
Đồng thời, nó còn có thể kí©h thí©ɧ trường lực bảo vệ nhỏ, thậm chí còn trang bị thiết bị phản lực
hạt năng lượng cao làm vũ khí, một lò năng lượng nhiệt hạch thu nhỏ đốt cháy trong
l*иg ngực, hoàn toàn có thể thỏa mãn năng lượng kinh khủng của nó.
Máy móc có thể đi lại linh hoạt, hoàn thành nhiều động tác khó khác nhau và hệ điều hành hỗ trợ các
chức năng này do khu 5. Thiết kế và hoàn thiện trường lực và vũ khí là do khu nhất làm. Lý do khiến
Lâm Tư xuất hiện ở đây là do khu vực đầu tiên. Sáu khu vực, khu vực nào cũng đóng một vai trò quan
trọng trong việc thiết kế cơ giáp.
Cơ giáp này không hoạt động bằng các nút bấm hay tay cầm trên giao diện lái xe mà được kết nối
trực tiếp với trung khu thần kinh của cơ thể con người, sau quá trình huấn luyện nghiêm
ngặt, người lái có thể điều khiển nó di chuyển theo ý mình. Ưu điểm lớn nhất của việc từ bỏ các
hoạt động phức tạp là nó tăng tính linh hoạt và cải thiện đáng kể khả năng của từng người lính. Do
đó, dự án này đã được giới quân sự đánh giá cao “bộ xương” bày bởi vì nó rất giống với bộ xương
ngoài kitin mà động vật chân đốt tự bảo vệ.
Vì lý do này, Nguyên soái và bác sĩ Lâm Tư đã cãi nhau.
Nguyên soái gọi bác sĩ Lâm Tư gọi “chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thần kinh”, bác sĩ Lâm Tư chế
giễu nguyên soái là một “phần tử ngông cuồng.” Cuối cùng thì mọi người cũng bị gọi tên.
“Ý tưởng của tôi là sản xuất một lô cơ giáp thăm dò và bắt đầu thử nghiệm, để nguyên soái xem kết
quả trước, sau đó gửi đơn đăng ký dự án chip cho ông ấy để cải tiến công nghệ cấy ghép chip.” Lâm
Tư nói xong rồi nói với Trịnh Như: “Anh đi nộp đơn. Nếu tôi nộp đề xuất, nguyên soái sẽ nghi ngờ
rằng tôi đang cố gắng điều khiển người của ông ta bằng cách gắn con chip trong não.”
Trịnh Như bất lực cười: “Hai người nên nói chuyện hẳn hoi đi chứ.” Lâm Tư không tỏ rõ ý.
Có tiếng bước chân, Đường Ninh cầm một con chip đặt ở trên bàn trước mặt Trịnh Như, đồng thời tay
trái cầm lấy một cái cốc, đổ đầy nước ấm, đặt trước mặt Trịnh Như.
Trịnh Thư đưa con chip vào não để đọc, ấn mày nói với Đường Ninh: “Cảm ơn.”
Đường Ninh khoanh tay nhìn anh cho đến khi anh uống hết nước rồi mới rời đi.
Trịnh Như không thực hiện bất kỳ hành động nào khác, mà từng bước nhập chương trình mà Đường Ninh
vừa viết vào toàn bộ hệ điều hành xương.
Dự án cơ giáp đã đến thời điểm quan trọng nhất, mọi người đều làm việc gần như không ngủ. Dự án
không phải hoàn thành trong một thời gian dài, nhưng cũng giống như một bài toán, điểm mấu
chốt nhất phải đạt được, ngay cả khi không có giới hạn thời gian, người làm sẽ tự giác tập
trung toàn bộ sức lực để giải quyết nó, không được nghỉ nửa chừng.
Vì thế Trịnh Như quay cuồng đã lâu, anh đương nhiên sẽ bỏ bê việc chăm sóc chính mình.
Khi sếp của khu năm không làm việc, thì anh ta sẽ là một người đàn ông lịch lãm, nhã nhặn, lịch
thiệp,quyến rũ và chín chắn, rất được lòng các quý cô độc thân. Nhưng anh không để ý những người
đó, mà anh chỉ lại quan tâm, lo lắng cho Đường Ninh.
Sau khi nhập chương trình, anh nghỉ ngơi một chút và kiểm tra lại lịch trình: “Nhiều
bộ phận của cơ giáp đã được sản xuất, việc lắp ráp sẽ không mất nhiều thời gian. Tôi dự định
ngày mai sẽ xuống mặt đất để thử nghiệm.”
Lâm Tư nói: “Tôi đi cho.”
“Đón đứa nhỏ nhà cậu à?” Trịnh Như cười. Lâm Tư “ừm” một tiếng.
Anh dành cả ngày cho công việc nghiên cứu bận rộn, khi trở về nơi ở của mình, anh thấy Bích Địch
đang đứng ở cửa.
Cô cầm điếu thuốc nhỏ ở tay phải, nửa nguoiy dựa vào tường, hơi nghiêng đầu, tư thế ưu nhã nhưng
hơi trầm mặc.
“Tôi đến đây để xin chữ ký” cô lấy ra một văn bản giấy, “tiện thể tạm biệt luôn.”
Lâm Tư nhìn thấy dòng chữ lớn “Ngủ đông” ở tiêu đề tài liệu, cau mày mở cửa: “Mời vào đây nói
chuyện.”
“Lâm Tư, tôi cảm thấy rất tuyệt vọng.” Cô ấy ngồi tựa đầu vào chiếc ghế bành, thở dài, đôi môi ửng
hồng rồi nhắm mắt lại “Căn cứ của chúng ta rõ ràng đã được xây dựng rất tốt, nhưng tôi vẫn cảm thấy
tuyệt vọng. So với trước đây còn tuyệt vọng hơn rất nhiều.”
Lâm Tư nhìn cô: “Tại sao?”
Cô mỉm cười: “Tôi không thấy hy vọng của thịnh vượng. Một nhóm các nhà khoa học thực sự đang làm
việc chăm chỉ vì một tương lai tốt đẹp hơn. Chúng ta vẫn không phải là một xã hội, mà là một nhóm
người chăm chăm máy móc hoạt động*. Chúng ta không có một hệ thống chính trị rõ ràng.
Nguyên soái và phu nhân Trần là người có tiếng nói nhất, nhưng không ai trong số họ là chính trị
gia.”
Lâm Tư không nói, lắng nghe cô ấy tiếp tục nói chuyện.
“Đôi khi đứng cạnh cửa sổ, tôi nghĩ, chúng ta vẫn đang lặp lại cuộc sống của mình khi còn ở trên
tàu, nhưng giờ chúng ta không còn trên tàu nữa.” Cô hút xong điếu thuốc, đặt xuống, lấy hai tay che
khuôn mặt xinh đẹp của mình. Cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát, giọng run run: “Có thể anh cho
rằng tôi chả ra làm sao, hoặc tôi bi quan hơn trước, nhưng đây là cảm giác của tôi, tất cả công
việc của tôi đều vô nghĩa, tôi rất đau khổ, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa. Vì vậy,
tôi sẽ đi ngủ đông, tôi hy vọng lúc mình thức dậy có thể nhìn thấy một cuộc sống khác. Lâm Tư, tôi
xin lỗi vì tôi không thể tiếp tục làm việc cho anh, có thể thông cảm cho tôi không?”
Lâm Tư im lặng một lúc mới trả lời cô ấy: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô.”
Bích Địch cười: “Cảm ơn.”
Sau khi có được chữ ký của Lâm Tư, cô ấy dường như không muốn ở lại lâu hơn nữa, vội vàng rời khỏi
phòng của anh và đi về phía khu chín, nơi mọi người ngủ đông.
Tàn thuốc lá vẫn còn trên bàn của anh, mùi nước hoa vẫn còn thoang thoảng, nhưng có
lẽ sau này Lâm Tư sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Những người trong khoang ngủ đông được rút ra và thay thế bằng chất lỏng đông đặc đặc biệt, sau đó
bị thời gian lãng quên và phong tồn rất lâu, nếu thể chất tốt thì có thể còn lâu hơn trăm năm.
Một lúc lâu sau, Lâm Tư đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ.
Theo lịch trình thông thường của anh, thì như này được coi là đi ngủ sớm, ngài mai anh sẽ đón cậu
nhóc nhỏ của anh, nếu anh bị phát hiện trong trạng thái tinh thần không tốt thì sẽ gặp rắc rối.