Chương 11

Hai người kia chưa được trải nghiệm sự nóng nảy của Lăng Nhất, Lâm Tư suy nghĩ một chút, có lẽ là

chỗ của em ấy bị người khác chiếm mất.

Anh còn chưa nhúc nhích thì Trịnh Thư đã nhẹ nhàng cười, nói trước: “Tôi ngồi bên này, Lăng Lăng

ngồi đây.”

Trịnh Thư đứng dậy ngồi xuống phía đối diện, Lăng Nhất ngồi ở bên cạnh Lâm Tư, tò mò nhìn Trịnh

Thư.

Cậu nhớ Lâm Tư đã nói với cậu rằng trên tàu vũ trụ này, cậu tin anh là một, hai là tin Trịnh Thư.

Lâm Tư giới thiệu với cậu: “Đây là Anh Trịnh, ở khu năm. Tôi có rất nhiều thí nghiệm hợp tác với

anh ấy.”

Sau đó anh giới thiệu một người khác: “Đây là Đường Ninh, thiên tài nổi tiếng nhất trên tàu này,

chương trình ‘Lucia’ chính là thành tựu của cậu ấy.” Đường Ninh ngẩng đầu lên khỏi âm thanh tanh

tách của bàn phím cơ và chào cậu: “Xin chào.”

Không giống như Lăng Nhất rõ ràng và nhanh nhẹn, Đường Ninh có một sự tập trung cao độ đặc

biệt trong thời gian dài, đặc biệt khó tả, đôi khi bị nhầm là kẻ thần kinh, dưới mắt

người từng trải, đây rõ ràng là khí chất của thiên tài.

Trịnh Thư mỉm cười và nói “Lâm cũng là một thiên tài. Đáng tiếc không ai trong số hai người họ bước

vào lĩnh vực phù hợp với thiên tài, chẳng hạn như toán học hoặc vật lý.”

Đường Ninh nhún vai, “Em thích những thứ có thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức.”

Lâm Tư đặt ly rượu xuống: “Khi tôi còn rất nhỏ, tôi hy vọng tương lai mình sẽ trở thành bác sĩ.”

Ánh mắt Lăng Nhất lướt qua bọn họ, cậu nghe hiểu. Cuộc trò chuyện của Lâm Tư với hai người này còn

thoải mái hơn so với những người khác trên tàu vũ trụ này.

Cậu nghiêng đầu hỏi: “Mọi người rất thân với Lâm Tư à?”

Trịnh Thư đáp, “Bọn anh biết nhau khi còn ở trên trái đất. Đường Ninh là học trò của Lâm, cũng là

học trò của vị hôn phu của tôi.”

Khi anh ấy nói điều này, anh nở một nụ cười dịu dàng, nhìn Lăng Nhất với một nỗi buồn man mác: “Anh

sẽ nhớ cô ấy mãi mãi.”

Đường Ninh không nói lời nào, cầm lấy ly rượu của Lâm Tư, nhấp một ngụm, lại đặt

xuống, ôm bàn phím: “Em đi về đây.”

Lăng Nhất nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hắn, ánh mắt thắc mắc, không biết tại sao lại như vậy.

Trịnh Như ấn trán: “Xin lỗi, tôi lại hơi quá… Tôi luôn không kìm được mà nhắc đến cô ấy.”

Họ rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Lăng Nhất nhìn Trịnh Thư, chớp chớp mắt như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng đưa tay ra vuốt ve

hàng lông mày hơi cau lại của Trịnh Thư.

Những đầu ngón tay mềm mại mang lại cảm giác ấm áp, không ai có thể từ chối sự an ủi hồn nhiên mà

chân thành như vậy.

Trịnh Thư thả lỏng lông mày nhẹ nhàng nói với Lăng Nhất, “Cảm ơn.” Lăng Nhất có hơi ngượng ngùng,

vươn người, vùi đầu vào ngực Lâm Tư. Trịnh Thư nói với Lâm Tư: “Cậu đã nuôi dạy em ấy rất tốt.”

“Tôi không dạy em ấy cái này.” Lâm Tư chạm vào tóc Lăng Nhất một lúc, “Đây có thể là bản chất của

em ấy.”

Một lần nói đến việc nuôi dạy con cái, Lâm Tư cuối cùng chủ động đưa ra chủ đề.

“Anh có biết chị gái nào có kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này không? Tôi muốn hỏi người ta một

chút.”

Trịnh Thư cười.

“Tôi luôn nghĩ rằng đây là thứ có thể học được mà không cần giáo viên” anh nói, “Lúc lên tàu Tiểu

Ninh cũng chỉ mới mười bốn tuổi, việc giám hộ được giao cho tôi. Tôi thậm chí không nhớ



mình đã làm gì, còn nó đột nhiên tự lớn lên rồi.”

“Miễn là Đường Ninh được cung cấp đủ các bài toán, rồi là bàn phím, nó có thể tự sống cuộc sống của

mình” Lâm Tư nói “Tâm lý của Lăng Lăng nhỏ hơn Đường Ninh hồi đó, hơn nữa còn chưa tìm thấy thứ

mình yêu thích.” “Vậy thì cậu phải dành nhiều thời gian hơn và dạy em ấy một số kiến thức cơ bản

giống như những gì một trường trung học trên trái đất làm” Trịnh Thư nghĩ một lúc “Trẻ em rất dễ

thoả mãn với những trò chơi giải trí, cơ sở dữ liệu thông tin của tàu vũ trụ có rất nhiều hoạt

hình, trò chơi cho trẻ em, cậu có thể lựa chọn mấy phim tài liệu đơn giản.”

Lâm Tư: “Được.”

Họ nói chuyện vu vơ một lúc, Lăng Nhất dụi mắt, rõ ràng là hơi buồn ngủ.

Trịnh Thư mỉm cười, biết ý: “Đưa thằng nhỏ đi ngủ đi.”

Trước khi quay lại khu sáu, Lâm Tư đưa Lăng Nhất qua chào tạm biệt Trần phu nhân.

Có một bóng người bên cạnh bàn điều khiển ở trung tâm quận sáu, là Đường Ninh, người

đã rời đi trước đó.

Lăng Nhất đối với Lucia rất có cảm tình, cho nên cũng rất quan tâm Lucia, cơn buồn ngủ bớt đi

rất nhiều, bảo Lâm Tư trở về trước, rồi xuống hỏi Đường Ninh, “Anh làm sao vậy?”

Đường Ninh chỉ vào khoang chứa đồ phẳng màu đen rộng một mét vuông trên mặt đất: “Đây, phiên bản

nâng cấp của Lucia.”

Hình ảnh một nữ hiệp sĩ mặc áo giáp trắng xuất hiện trên màn hình của bảng điều

khiển. Cô ấy đang đứng trên một tòa nhà giống như một bàn thờ, cô ấy nhắm mắt và cầm một ngọn đuốc

đang cháy.

“Tôi không đặt hình tượng của cô ấy, thật ra cô ấy chủ động tạo ra cho mình” Đường

Ninh cau mày, “Tôi không thích cái này lắm, tôi thích những cô công chúa nhỏ xinh đẹp…vân vân.”

Tiến độ sắp đặt thanh bên dưới chậm rãi đi tới, cuối cùng nữ hiệp mở mắt ra.

Hình chiếu âm thanh nổi của Đường Ninh cũng xuất hiện bên cạnh cô. “Xin chào, Lucia.” Đường Ninh

nói.

“Xin chào, người sáng tạo.”

Giọng nói của cô ấy đã thay đổi nhiều, có lúc thăng lúc trầm, không còn đơn điệu máy móc như

trước nữa, có lẽ là do được lắp đặt hệ thống âm thanh cao cấp hơn.

“Lần này không có nhiều nội dung được nâng cấp lắm.” Đường Ninh bắt đầu nói, tuy rằng đối mặt với

Lăng Nhất, nhưng giống như nói chuyện với chính mình – dù sao thiên tài thường có chút kỳ

quái khác với người thường.

“Sau khi đăng nhập, tôi cần rất nhiều tính năng mới, nhưng không có đủ nhân lực và không có thời

gian để phát triển … Tôi muốn để Lucia học một mình, lần đầu tiên kết nối của mình để các cơ sở dữ

liệu của khu thứ tám.” Hắn vừa lầm bầm vừa điều hành chỉ huy từng dòng nhảy nhanh trên màn hình.

Lăng Nhất nghiêng đầu nhìn Đường Ninh, không biết tại sao, nhưng cậu luôn cảm thấy âm thanh và

chuyển động gõ bàn phím này rất quen thuộc, như thể cậu đã nhìn thấy nó từ rất lâu rồi – vì vậy cậu

đã nhìn chằm chằm vào đó một lúc.

Khi Đường Ninh hoàn thành những gì hắn muốn làm, hắn đột nhiên hỏi Lăng Nhất “Tôi nghe

nói em không nhớ quá khứ của mình?”

Lăng Nhất gật đầu.

“Vậy cũng tốt” Đường Ninh nhún vai, “Bởi vì phải rời khỏi trái đất nên rất nhiều người trên tàu đều

rất buồn, tôi hy vọng Trịnh Như có thể quên đi vị hôn phu chết tiệt kia.”

Hắn thu dọn đồ đạc, thu dọn ngăn chứa đồ: “Tôi đi đây, bé Lăng Lăng.” Lăng Nhất chào tạm biệt hắn,

đứng trước bàn điều khiển, duỗi hai tay ra. Đường Ninh với bàn phím cơ chỉ là một sở thích đặc

biệt, ngày nay bàn phím ảo được sử dụng phổ biến trên tàu vũ trụ. Theo động tác của Lăng Nhất, bàn

phím ảo hiện ra dưới tay cậu.



Cậu gõ theo cảm giác quen thuộc trong trí nhớ, nhưng cậu không thể hình dung ra được, phải tuyệt

vọng nhớ về nó cho đến khi một trực giác mơ hồ xuất hiện.

“… Bố?” Cậu thì thầm.

Lúc này, Lucia mới nói: “Em có muốn kiểm tra thông tin nhận dạng không?”

Lăng Nhất gật đầu.

Lucia nói: “Đang kết nối với hệ thống dữ liệu.”

Đọc xong lệnh, giao diện tìm kiếm hiện ra, Lucia tự động nhập từ khóa: Thông tin thân nhân của Lăng

Nhất.

Sau một vài mili giây, một thông báo nhắc nhở bật lên trên màn hình. “Không đủ thẩm quyền để xem.”

Lucia: “Vấn đề hiện tại là thẩm quyền truy cập.” Ba chữ S màu đỏ tươi xuất hiện trên màn hình.

Lucia: “Xin lỗi, tôi không giải quyết được nghi hoặc của em.” Lăng Nhất có chút mất hứng: “Được

rồi… không sao cả.”

Cậu suy nghĩ một chút, nhớ tới cấp của Lâm Tư là SS, biết quyền hạn của Lâm Tư không đủ, vì vậy cậu

quyết định không nhờ anh giúp đỡ nữa.

Khi cậu quay về, Lâm Tư đang ngồi bên bàn, đeo chiếc kính gọng bạc mỏng, không biết

anh đang viết gì.

Sự tập trung của Lâm Tư khá tốt.

Lăng Nhất nhìn anh một lúc rồi chán nản lăn lộn trên giường.

Lâm Tư cảm thấy sự buồn chán của nhóc, cũng thấy Lucia đã trở về, anh quyết định làm theo lời đề

nghị của Trịnh Như là cho Lăng Nhất xem một bộ phim hoạt hình.

Sau khi nhận được lệnh, Lucia tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu và chọn ngẫu nhiên một bộ phim.

Trên tường xuất hiện một hình chiếu ba chiều rất chân thực, khiến người ta có cảm giác như một thảm

cỏ xanh mướt thật.

Lăng Nhất chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời và cỏ cây thực sự, đôi mắt của cậu hơi mở to, sự chú ý

của cậu đột nhiên bị nó thu hút.

Lâm Tư tự nghĩ rằng lời đề nghị của Trịnh Như quả thực là rất đúng. Sau đó, một vài con lợn hoạt

hình màu hồng xuất hiện.

Lâm Tư cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng điều này đối với Lăng Nhất lại rất mới mẻ, cậu nhìn không chớp mắt, thậm chí còn vươn tay

qua hình chiếu lập thể, muốn chạm vào.

Gia đình nhà lợn bắt đầu trò chuyện.

Lâm Tư tiếp tục cau mày, cảm thấy lời thoại quá ngây ngô, không thích hợp để Lăng Nhất xem.

Một phút sau, sau khi một trong hai con lợn nói xong, cậu đột nhiên kêu một tiếng lợn kêu.

Lâm Tư: “…”

Anh dứt khoát nói: “Lucia, dừng lại.”

Hoạt hình con heo của Lăng Nhất bị Lâm Tư cưỡng chế tắt mất, cậu bĩu môi không hài lòng.

Lâm Tư bắt đầu tự mình xem qua cơ sở dữ liệu, cuối cùng chọn một bộ trông thanh lịch, nhân vật

trưởng thành và phong cách ưng ý.

Sau khi quay lại bàn, anh tiếp tục viết kế hoạch và thời khóa biểu giảng dạy riêng cho Lăng

Nhất. Các kế hoạch dày đặc sẽ được thực hiện vào ngày mai. Chúng gần như bao gồm kiến

thức nhập môn của tất cả các môn học cơ bản. Toán học bắt đầu từ phép cộng, phép trừ, phép nhân và

phân chia cho giải tích, lý thuyết vật lý. Còn về cơ học, còn chưa kể đến hóa sinh, thậm chí còn

liên quan đến các ngôn ngữ lập trình.

Còn vật nhỏ thì ôm gối, dựa vào tường, ngơ ngác xem “Barbie”

——Cậu hoàn toàn không biết mai mình sẽ phải đối mặt với điều gì.