Chương 10

Dù kết luận này khá bất ngờ, nhưng Lâm Tư luôn để ở trong lòng xem nên giải quyết vấn đề này như

thế nào.

Svena nói: “Để tôi xem … Hiện tại không cần thiết phải làm quen với vũ khí. Nhưng cường độ huấn

luyện cơ bản gần như phải nắm vững, và huấn luyện chiến đấu vẫn là điều cần thiết nhất.”

“Cơ thể em ấy vẫn nhớ động tác cận chiến.” Lâm Tư nói.

Lần anh bị bẻ gãy tay đó, Lăng Nhất đã sử dụng những đòn đánh cực chuẩn.

Svena nghe anh mô tả ngắn gọn tình hình lúc đó, nói với giọng thích thú: “Vậy thì hãy thử xem.”

Cánh tay của cô đang trong tình trạng rất tệ, vì vậy cô ấy đã quay lại gọi thượng tá.

Thượng tá không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng thiết bị, khi Svena bảo anh ta tấn công Lăng

Nhất, thì anh ta do dự.

“Em ấy quá nhỏ, cũng chưa được đào tạo bài bản gì cả.” thượng tá cau mày “Tôi sẽ kiểm soát sức mạnh

của mình.”

Svena bồi hồi ho khan một tiếng “Thượng tá, tôi khuyên anh đừng làm như vậy.”

“Hả?” Thượng tá nhướng mày rồi mở tư thế: “Được rồi.”

Lăng Nhất đứng đối diện nhìn Lâm Tư: “Em có nên đánh anh ta không?” “Làm theo mô tả của Lâm Tư, cứ

để cơ thể phản ứng trực giác thôi.” Lăng Nhất gật đầu.

Thượng tá nói: “Tôi bắt đầu đây.” Cơ thể Lăng Nhất hơi căng thẳng.

Vị thượng tá để Lăng Nhất vẫn cúi người, không sử dụng bất kỳ góc độ xảo quyệt nào, anh ta chỉ tung

một cú đấm vào mặt Lăng Nhất.

Tuy nhiên, sức mạnh cơ bắp và tốc độ phản ứng của cơ thể biến đổi rất kinh người, nên dù chỉ là một

cú đấm đơn giản cũng khó có thể chống lại được.

Lăng Nhất di chuyển.

Cậu ngả người ra sau, tránh cú đấm, nhanh chóng nấp sau Lâm Tư. Thượng tá: “…”

Svena: “…”

Trốn thoát nhanh chóng, nhanh nhẹn và hoàn hảo. Lăng Nhất thò đầu ra nhìn thượng tá.

Lâm Tư bị đuổi ra ngoài.

“Chắc chắn là do anh ảnh hưởng đến phát huy của cục cưng bé nhỏ.” Svena đóng cửa phòng thiết bị.

Thượng tá vẫn đánh đòn phủ đầu vào mặt Lăng Nhất, Lăng Nhất nhanh chóng tránh,cú đấm

không thể cản phá đã vụt qua tai cậu. Nhưng Không bị trúng đòn, thượng tá lập tức thay đổi cách

đánh, khép tay phải, nắm tay trái, chuyển trọng tâm và quét chân. Một loạt hành động gần

như hoàn thành trong tích tắc!

Vào thời khắc mấu chốt này, nếu Lăng Nhất xoay người lại sẽ vào thế bất lợi bị trấn áp, nếu xoay

người sang phải sẽ bị quả đấm trái của thượng tá đấm thẳng, còn nếu xoay người sang trái sẽ bị đòn

chân uy hϊếp tới.

Có thể thấy trình độ của thượng tá không phải dạng vừa.

Theo góc nhìn của người ngoài cuộc, Lăng Nhất đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cả đường

trên và đường dưới đều bị đe dọa, kết cục cũng đã rõ ràng. Tuy nhiên, vào lúc sắp bị dính

đòn, Lăng Nhất đột nhiên di chuyển.

Cậu đột ngột dùng cánh tay chặn đòn trên của thượng tá, dùng lòng bàn tay nắm lấy cánh tay lực

lưỡng của thượng tá, dập mạnh xuống rồi bật dậy. Trong chớp mắt, cậu nhảy một phát, tránh

được cú quét chân quét qua.

Tuy nhiên, đây không phải là tất cả các động tác của cậu. Ngay sau đó, Lăng Nhất,

người đã nhảy lên, dùng đầu gối đập bay lên không trung đập vào ngực vị Thượng tá!

Thượng tá còn chưa kịp thu chân lại, đúng lúc trọng tâm không ổn định, bị đòn phải lùi lại mấy

bước.

Lăng Nhất cũng dùng sức nhảy ra và dừng lại trước mặt vị thượng tá. Những người lính có thể

vào Tàu Du hành đều là những người tinh anh trong tinh anh, đều là những chuyên gia chiến

đấu, chỉ so mấy chiêu là có thể nhìn ra chiêu tiếp theo của đối thủ.

Thượng tá cảm thấy bị đả kích.

Svena phải lấy ra dữ liệu của Lăng Nhất để an ủi anh ta. Thấy bọn họ so chiêu xong, Lâm Tư mới bước



vào.

Svena nói với Lâm Tư: “Mặc dù cậu ấy không nhớ, nhưng rõ ràng được đào tạo chuyên nghiệp … Tôi suy

nghĩ về cách thức tiến hành các chương trình đào tạo sau này.”

Thượng tá nói: “Phải qua đào tạo mới cái quan trọng nhất.”

Anh ta gãi sau gáy: “Để tôi nghĩ xem nên nói như thế nào… Tốc độ của cậu bé này rất nhanh, nhưng

không phải là tốc độ phản xạ.”

Thượng tá sắp xếp lại ngôn ngữ một lúc, cuối cùng tìm ra cách thích hợp nhất để mô tả: “Ngay cả đối

với người bình thường, trong đầu biết cách đối phó nhưng phải mất một lúc mới có phản xạ chân tay,

nhưng cậu bé này cho tôi cảm giác rằng cơ thể cậu ta bị bộ não kiểm soát quá mức, thời gian não bộ

phản xạ và phản xạ chân tay gần như sát nhau- nếu không thì không có cách nào để tránh đòn của tôi

vào lúc đó.”

“Thế nhưng có một vấn đề” Svena viết và vẽ trên bản thảo của kế hoạch “Bây giờ cậu nhóc hoàn toàn

bị kiểm soát bởi trực giác và không thể phát

huy hết khả năng tiềm ẩn trong cơ thể mình. Hơn nữa, nhóc cũng chưa đủ kinh nghiệm, dù trước đó

được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cần trau dồi ý thức chiến đấu hơn nữa, nếu không sẽ gây

ra hậu quả nghiêm trọng khi phán đoán đòn đánh sai.”

Cô nhìn Lâm Tư: “Tôi sẽ xem xét lại kế hoạch tập luyện, chậm nhất là tối nay sẽ gửi cho anh.”

Lâm Tư đáp: “Vất vả rồi.”

Svena nháy mắt tinh nghịch với anh.

Trời bây giờ đã gần đến tối, Lâm Tư vẫn còn phải đi dự tiệc mừng khu nhất, cũng không thể ở đây lâu

nên sau một hồi trao đổi, anh đã đưa Lăng Nhất trở về.

Lăng Nhất hỏi Lâm Tư: “Từ giờ trở đi, em có thể đến đây mỗi ngày được không?”

Lâm Tư: “Ừm” ——Có vẻ như cậu bé thích ở đây.

Khi anh trở lại khu sáu thì đã rất muộn rồi, bữa tiệc ăn mừng sắp bắt đầu. Anh thay cho Lăng Nhất

một bộ quần áo trang trọng hơn một chút.

Quần áo mà Bích Địch chuẩn bị cho Lăng Nhất đều đủ mặc, sau khi nhìn thấy những bộ quần áo này, Lâm

Tư chắc chắn rằng cô đang hướng style của Lăng Nhất là tinh tế và mạnh mẽ.

Đầu tiên là cài cúc áo vest màu nâu, điều chỉnh đai lưng, gấp ngang eo, sau đó thắt nơ dưới cánh cổ

áo sơ mi trắng, cài ghim cổ áo cùng màu, cuối cùng gập đôi tay áo sơ mi để lộ họa tiết tương tự,

mặt sau màu như áo quan, Cổ tay áo trang trí ba khuy măng sét.

Cuối cùng, Lâm Tư nhìn mái tóc đen xõa ngang vai của Lăng Nhất, gom lại rồi buộc lỏng chiếc băng đô

trên đỉnh tóc một chút, coi như gọn gàng.

Vật nhỏ này đẹp như búp bê, vừa vào sảnh tiệc đã thu hút người khác.

—— Trong những ngày qua, mọi người đều biết tin đồn khắp nơi về việc Lâm Tư nuôi nấng một thiên

thần nhỏ, bị thức tỉnh dưới bức xạ của hố đen, nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người nhìn thấy

được cậu.

Các nhà khoa học và học giả không phải là những nhóm vô nhân đạo, nhưng hầu hết họ

đều chân thành và vô tội —— tàu vũ trụ này đã quá lâu không nhìn thấy trẻ em.

Không có ngôi sao mẹ để cung cấp nguồn tài nguyên ổn định cho Voyager, nó chỉ có thể di chuyển giữa

tất cả các hành tinh nơi có thể có tài nguyên, thu thập kim loại, khoáng chất và năng lượng để tự

bổ sung. Trên một con tàu vũ trụ với nguồn lực hạn chế và được phân bổ nghiêm ngặt, số lượng hoạt

động được kiểm soát chặt chẽ, sức lực của con người không được phép

dành cho những khía cạnh không liên quan đến công việc. Thậm chí còn có một số quy định lạnh lùng

và phong tục khiến nơi này tuy có những yêu nhau nhưng không có sinh con.

Những người phụ nữ hồi còn ở trên trái đất hầu hết đều đã trở thành vợ và làm mẹ, lúc này nhìn thấy

Lăng Nhất, tình mẫu tử thầm lặng và yêu thương bấy lâu nay lại được khơi dậy, một số ít người còn

ứa nước mắt.

Sau bài phát biểu khai mạc của Trần phu nhân và ông Lambert, Lăng Nhất ngay lập tức bị vây quanh

bởi tiếng gọi “em bé nhỏ” và “cục cưng.”



Trên con tàu này thực sự có những bữa ăn bình thường, không phải bữa ăn nào cũng là chất dinh

dưỡng.

Có nhiều cách để ươm cây lá lốt, thịt động vật ở khu 6 rồi đưa cho khu 2 làm tiếp, tuy nhiên đây là

nguồn tài nguyên rất quý hiếm, giá thành lại cao hơn rất nhiều so với chi phí chất dinh dưỡng, chỉ

những dịp tiệc tùng như này mới có nhiều.

Các quý cô đương nhiên không chỉ chào Lăng Nhất, họ đã sớm phát hiện ra rằng việc cho Lăng Nhất ăn

những món tráng miệng nhỏ này thực sự rất mãn nguyện!

Chỉ cần cắt một miếng bánh nhỏ là có thể nhìn thấy thiên thần nhỏ cầm một chiếc nĩa cho vào miệng

nhỏ của mình, đôi mắt đen đẹp của em ấy hạnh phúc và mãn nguyện, rồi cong mắt cười với mình và nói:

“Cảm ơn, thưa phu nhân.”

—— Điều này thực sự rất thú vị.

Cậu nhóc này chỉ đi theo mình anh sẽ không tốt cho sự phát triển của nó, vì vậy Lâm Tư tạm thời

giao nó cho các cô gái cẩn thận và dịu dàng hơn nhiều so với anh, rồi một mình đi đến bàn trong yên

tĩnh, ngồi xuống, đổ một ly rượu whisky.

Cơ thể vàng toát lên hương vị độc đáo của rượu mạnh.

Ánh đèn hơi mờ khiến anh ở ngã ba bóng tối và ánh sáng, tiếng nhạc cocktail lãng mạn

gợi nhớ đến ống đồng và hoa hồng, nhưng Lâm Tư rõ ràng không ở trong bầu không khí vui vẻ và nhẹ

nhàng này.

Anh không thích giao tiếp với mọi người, vốn nổi tiếng nên những người quan tâm đến anh chỉ đứng từ

xa quan sát.

Nhưng ai đó vẫn ngồi xuống bên cạnh anh.

“Rượu mạnh khiến người ta quên đi nỗi đau”, vị khách lười biếng ngả người ra sau “Theo

quan sát của em, anh chung tình với rượu mạnh.”

“Ai cũng có tật.”

“Giống như anh Trịnh không bao giờ uống rượu, và “Phù thủy” không thể chịu đựng được những việc

chưa hoàn thành trong lịch trình?”

Lâm Tư nhẹ nhàng nói: “Em học cách quan sát người khác từ khi nào?” “Anh Trịnh nói rằng nếu em

không giao tiếp với người khác, thì sớm hay muộn em cũng sẽ chết trên bàn phím.” Đây là một cậu

trai tóc vàng và mắt xanh, mang theo một bàn phím cơ với cảm giác hoài cổ, nói: “Nhưng nếu em mà

rời khỏi bàn phím, em có thể chết ngay lập tức đấy anh à.”

Lâm Tư cười nhạt.

“Nhưng em vẫn phải nghe lời của Trịnh Thư, Ai bảo em ngưỡng mộ anh ấy đâu-nếu không thì em sẽ không

thèm ra ngoài gặp gỡ mọi người rồi.” hắn không định tiếp tục nói chuyện với Lâm Tư, đặt

bàn phím lên bàn trước mặt. Trên màn hình, hắn bắt đầu gõ mã với tốc độ nhanh – có thể thấy

rằng cuộc “gặp gỡ” người khác của hắn chỉ là một cuộc gặp tượng trưng.

Họ yên tĩnh hơn mười phút, cho đến khi Trịnh Thư đi tới. Trịnh Thư lễ phép chào hỏi mấy vị phu nhân

rồi đi tới góc này.

Ở độ tuổi 30 đến 40, Trịnh Thư chắc chắn là mẫu đàn ông hấp dẫn nhất, anh có dáng người cao ráo,

đường nét khuôn mặt tuấn tú cùng một loại dịu dàng hiếm có, tao nhã và tự tin.

Người đang gõ bàn phím dừng lại, ngẩng đầu lên, chào hỏi: “Anh Trịnh!” Trịnh Thư gật đầu với hắn:

“Tiểu Ninh.”

Anh cau mày, “Lucia xong rồi, em có thể cân nhắc cho bàn phím của em nghỉ một chút.”

“Không” Câu trả lời của hắn rất đơn giản.

—— Trịnh Thư cũng không làm gì được hắn, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư, ánh mắt quét qua đám

người, dừng ở trên người Lăng Nhất: “Nếu không phải quá bận thì tôi có thể nuôi em ấy rồi.”

“Đúng là anh có tư cách hơn tôi một chút.” Lâm Tư nhấp một ngụm rượu và nhìn Lăng Nhất.

Lúc cậu rời khỏi Lâm Tư một lúc, lúc đầu có chút không yên, lúc này nhìn thấy anh đang nhìn

mình, cậu lập tức chào tạm biệt mấy vị phu nhân và bước tới.

Tuy nhiên, chỗ ngồi cả hai bên của Lâm Tư đã bị chiếm đoạt. Cậu nhìn hai bên, đứng tại chỗ, có chút

tức giận.