Có một sơn trang suối nước nóng tên là Lộc Minh trên núi Thanh Tịnh ở thành phố A. Trong thời gian ở đó cần phải làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống thanh đạm, chớ kiêu căng nóng nảy. Vì vậy có không ít người tới đây tĩnh tâm, bế quan, tu tiên (?).
Lục Tẫn là người thừa kế sơn trang. Anh sống kỷ luật, tu thân, thanh tâm quả dục, là đóa hoa thanh cao nổi tiếng trên núi Thanh Tịnh.
Nghe đồn, bùa bình an do chính tay Lục Tẫn viết vô cùng linh nghiệm.
Vào ngày sinh nhật, trong lúc cảm giác hơi say, Diệp U gặp một người đàn ông. Anh có gương mặt thanh cao lạnh lùng, dáng người dong dỏng, đôi môi mỏng nhợt nhạt hơi mím, lộ ra một chút gợi cảm cấm dục.
Quả thực đúng sở thích của Diệp U.
Ngày nọ, mẹ của Diệp U bảo cô đến sơn trang suối nước nóng Lộc Minh để xin chữ.
Sau khi tới nơi, Diệp U phát hiện người đàn ông bị cô bỏ rơi ngày hôm đó đang ngồi trên ghế chủ nhân.
# Thợ săn chân chính thường xuất hiện như một con mồi #
# Xin hỏi, sau khi đóa hoa thanh cao bị người ta hái, chữ do anh viết còn linh nghiệm không? #
# Cảm ơn mọi người, tôi đã tự kiểm tra, bùa đào hoa vẫn rất linh, tháng sau sẽ kết hôn 🙂 #
Một câu tóm tắt: Sau khi hái được đóa hoa thanh cao thì nên tự cứu mình thế nào.
Đáp: Hái lần nữa.
“Ông nội anh đặt ra các quy tắc ở sơn trang vì bà nội, còn anh sẵn sàng phá vỡ các quy tắc vì em.”