Chương 7

"Chú à, có phải chú nên bồi thường cho cháu không?”

“Bồi thường?”

“Phí tổn thất tinh thần ạ.”

Cô bé cầm theo một cái vali hồng, trên người mặc quần jeans ống loe cùng áo tiểu thư bồng bềnh, rất là… trẻ con. Nhưng không hiểu sao càng nhìn, càng thấy đáng yêu.

Trong lúc mọi người lo lắng cho an nguy của Tuyết Nhi vì dám đưa ra yêu cầu với Lục Ngạn, hắn bỗng nhiên mềm giọng:

“Được.”

Thật ra người đàn ông này trông thì đáng sợ nhưng vẫn nói lý lẽ, Tuyết Nhi sờ cằm, nhìn một vòng, mấy ông chú hung hăng trước mắt cũng ngoài lạnh trong nóng.

Ban đầu cô còn cho rằng mình vào nhầm hang sói, sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, tưởng tượng ra cảnh chết mất xác nữa.

Nhưng giờ thì thấy họ cũng bình thường, trông hơi hung dữ chút thôi.

“Không giấu gì chú, cháu từ nơi khác đến nên không biết gì về nơi này, chú thuê cho cháu một khách sạn tốt tốt là được.”

Người đàn ông ban nãy đi kiểm tra camera xem điện thoại xong thì vội vàng chạy tới bên cạnh Lục Ngạn, hai người thì thầm gì đó, lát sau, Đinh Mục đi tới cầm vali cho Tuyết Nhi, nói:

“Đi, thay mặt mọi người xin lỗi cháu, để chú đưa cháu đến khách sạn 5 sao.”

Phải thế chứ! Tuyết Nhi lập tức vui vẻ đi theo ông chú kia, nhưng chỉ 5 phút sau, cô nhận ra mình bị lừa.

Đi một vòng, cuối cùng lại đi tới căn phòng trống ở trong Lục gia.

“Sao chú lại dẫn cháu vào đây?”

“Nơi này so với khách sạn 5 sao còn tốt hơn, cháu không hài lòng à?”

“...”

Tuyết Nhi hơi rén, dù sao ở đây cũng toàn đàn ông, cô nắm lấy tay cầm vali, cười méo xệch:

“Thôi ạ, để cháu tự tìm nơi ở.”

Chiếc vali đáng thương bị Đinh Mục kéo một phát, ném vào phòng không thương tiếc.

Tuyết Nhi kêu lên:

“Đừng, bên trong có nhiều đồ quan trọng lắm đó, chú mạnh tay quá vậy?”

“Lục tổng đã căn dặn thời gian tới sẽ cho cháu ở đây, phòng rất sạch, rất đẹp, không cần sợ. Nếu có ý đồ xấu gì thì từ khi bị bắt tới nơi này, cháu đã bị lột sạch da rồi.”

Nói xong mấy lời đáng sợ đó, Đinh Mục xoay người đi ra ngoài.

Tuyết Nhi đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu tại sao họ lại giữ mình ở nơi này!

Cô nhìn căn phòng sang trọng trước mắt với tông màu đen trắng liền thấy ngột ngạt.

Sau khi mở vali ra, nhìn thấy chú gấu bông vịt vàng vẫn còn nguyên vẹn, Tuyết Nhi cẩn thận vuốt ve nó một hồi.

Đối với cô, thứ này chính là báu vật vô giá.

Cả ngày nay đi đường xa mệt muốn chết, lại thêm bị mấy ông chú dữ tợn bắt về nhà dọa một trận, cô vừa đặt lưng lên giường liền ngủ luôn, cũng không thèm thay quần áo.

Sáng sớm, Tuyết Nhi mới tắm xong đã nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ tuổi:

“Xin chào, tiểu thư, cô đã dậy chưa ạ?”

Tuyết Nhi mở cửa ra, hơi kinh ngạc vì cái chốn toàn dương khí này rốt cuộc cũng xuất hiện phụ nữ.

“Tôi là người giúp việc của Lục gia ạ. Lục tổng bảo tôi gọi cô đi dùng bữa sáng.”

“Chu đáo như vậy? Còn chuẩn bị cả cơm nước…” Cô chau mày, thầm nghĩ chắc hẳn chuyện này không đơn giản như vậy.

Làm gì có ai nhiệt tình đến mức giữ người ở lại còn săn sóc đến mức lo cơm? Dù chú ấy đã hiểu lầm cô thì cũng quá… nguy hiểm.

Sửa soạn xong, Tuyết Nhi mang theo tâm trạng phơi phới đi ra ngoài.

Lúc ngồi đối diện Lục Ngạn, cô lại không thể nuốt nổi cơm.

Thấy bàn tay đang cầm đũa của cô cứ giơ lên hạ xuống, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng:

“Không hợp khẩu vị?”

“Còn chưa ăn, làm sao biết có hợp khẩu vị hay không, nhìn chú… ăn không nổi.”

Cô thành thật đáp, lại làm Lục Ngạn nhíu mày:

“Mặt tôi làm sao?”

“Trông chú như chuẩn bị đi đánh giặc ấy, có phải cháu ép chú ăn cơm với cháu đâu?”

Người đàn ông có một khuôn mặt rất xuất sắc, Tuyết Nhi không hề thiên vị Hồ Đông vì thích chú ấy, cô so sánh công bằng, thấy hai người họ có ngũ quan đẹp như nhau.

Nhưng lúc nào trông Lục Ngạn cũng cộc cằn.

Người đàn ông buông đũa, nói:

“Vậy nhóc ăn một mình đi.”

Thấy người đàn ông định đứng lên, Tuyết Nhi gọi lại:

“Chú.”

“Ừ?”

“Chú biết thân phận của cháu rồi đúng không?”

“...”

Nhìn thì ngây ngô đáng yêu nhưng cũng khá thông minh.

Tuyết Nhi thẳng thừng hỏi:

“Chú giữ cháu lại với mục đích gì vậy?”

Dù sao người ta đã có ý nhốt cô thì chạy không được nữa, dứt khoát làm rõ cho xong.

Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, Lục Ngạn chậm rãi hỏi:

“Hồ Đông có biết nhóc chạy đến địa bàn của chú không?”

“Vậy ra là người quen của chú Đông à…”

Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Nhi thoáng hiện sự chán nản:

“Chú ấy không thèm quan tâm đến cháu nữa đâu, làm sao biết cháu đi đâu được.”

“Ồ? Xảy ra chuyện gì?”

Lục Ngạn không nói rõ mối quan hệ của mình và Hồ Đông là thế nào, sợ biết được, nhóc con sẽ bị sốc.

Nghe có người hỏi, Tuyết Nhi đem những ấm ức của bản thân ra nói hết một lượt, kể cho Lục Ngạn nghe người phụ nữ kia có bao nhiêu gian xảo, dối trá. Nhưng không nói chuyện cô thích Hồ Đông cho hắn biết.

Lục Ngạn nhìn cái miệng nhỏ hồng hào đang không ngừng mấp máy của cô, ánh mắt sâu thẳm.

“Chú xem có tức không? Rõ ràng người sai là bà thím kia, vậy mà chú Đông cứ khăng khăng bắt cháu phải xin lỗi!”

Nói rồi, cô dùng nĩa chọc vào miếng thịt trong bát, ghim mạnh một cái.

“À phải, chú và chú Đông có thân với nhau không? Đừng nói với chú ấy cháu ở đây nha, cầu xin chú!”

Tuyết Nhi vẫn nghĩ rằng Lục Ngạn là một người bạn của chú mình, lúc nói chuyện hành động cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Thân lắm, biết nhau hơn 20 năm rồi.” Người đàn ông cầm cốc nước lên, uống một ngụm, khóe môi không giấu được nụ cười.

Thân đến nỗi chỉ cần gặp mặt liền muốn đấm đối phương.

"Đúng rồi 2 chú thân nhau lắm hồi trẻ còn giành gái nữa bé Nhi ơi =))))))"