Đàm Ninh là một người kỳ quái.
Tất cả những ai từng tiếp xúc với cậu đều nói như vậy.
Cậu rất kỳ quái, là kiểu người mà khi mới gặp lần đầu, người ta sẽ chọn cách nhẫn nhịn, nhưng tuyệt đối không thể nhịn nổi đến ngày thứ ba.
Cậu luôn đi về một mình, đeo một chiếc ba lô sọc trắng xám, mặc áo hoodie và quần jean rộng thùng thình đơn giản, di chuyển giữa khoa Luật và thư viện trung tâm. Giữa hai nơi đó có một con đường rợp bóng cây rộng rãi, Đàm Ninh luôn xuất hiện vào một khung giờ cố định, bước đi với tốc độ không nhanh không chậm, đeo tai nghe, mắt nhìn thẳng về phía trước, bất kể nắng mưa.
Nói như vậy thì dường như cũng chẳng có vấn đề gì.
Nếu không phải vì mái tóc hơi dài của cậu vẫn không thể che giấu được ngũ quan tinh tế, cùng với vóc dáng cao ráo khác biệt với những beta thông thường, thì cậu cũng sẽ không vì thế mà bị chú ý.
Bị chú ý, tự nhiên cũng sẽ có lời bàn tán.
Có người tò mò đặc biệt chạy từ cơ sở phía Bắc đến, cố ý ngồi chờ ở đầu con đường rợp bóng cây, đợi Đàm Ninh vừa xuất hiện liền lao đến xin WeChat. Đàm Ninh thậm chí còn không dừng bước, mặt không chút cảm xúc nói: "Không."
Đối phương còn muốn hỏi thêm, Đàm Ninh dừng lại, mất kiên nhẫn hỏi: "Tại sao cậu lại đi theo tôi?"
Sự chán ghét trong mắt không hề che giấu.
Lần một lần hai đều như vậy, sau này Đàm Ninh trở thành người kỳ quái nổi tiếng toàn trường, cho đến năm thứ hai đại học, vẫn bị người ta xì xào bàn tán.
Theo nguồn tin thân cận tiết lộ, Đàm Ninh không chỉ lạnh lùng với người ngoài, mà với cả bạn cùng lớp, thậm chí là bạn cùng phòng, cậu cũng như vậy.
Nếu vô tình chạm mặt bạn cùng lớp, Đàm Ninh cũng sẽ không chào hỏi. Cậu không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào, không tham gia câu lạc bộ, đi học thì luôn ngồi ở hàng đầu đối diện bục giảng, ngoại trừ những bài tập nhóm bất khả kháng, cậu không giao tiếp với bất kỳ ai.
Thời gian rảnh rỗi của cậu đều dành cho việc làm thêm kiếm tiền.
Cậu có chút không hiểu tại sao bản thân chỉ là đắm chìm trong thế giới của riêng mình, mà lại bị gán cho biệt danh "Quái nhân", nhưng cậu cũng không mấy bận tâm.
Cậu quan tâm hơn đến việc số tiền tiết kiệm của mình đã tăng lên chưa, tối nay lúc sáu giờ có một buổi dạy kèm, dạy kèm tiếng Anh và toán cho một cậu bé lớp năm, một tiếng ba trăm tệ, tổng cộng ba tiếng.
Phụ huynh rất hào phóng, Đàm Ninh tự nhiên cũng dốc lòng dạy dỗ. Khi trở về ký túc xá dọn đồ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng người bên trong đang nói chuyện.